Giọng thư ký Trương hơi nghẹn ngào: “Là tôi nhiều chuyện rồi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn tấm hình kia.
Trong bức hình đó, có hình dáng của căn hộ khi ấy.
Anh ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nhận ra mình đã mất đi cái gì... Anh đã mất đi tình yêu của Ôn Noãn.
Ôn Noãn từng hỏi anh hai lần, anh có yêu cô hay không!
Anh chưa bao giờ trả lời thẳng, bởi vì anh chỉ thích cô. Thích thân thể của cô, thích sự chăm sóc của cô, thích cô nấu cơm... Cũng thích cô bầu bạn bên cạnh!
Nhưng anh vẫn luôn biết, Ôn Noãn yêu anh!
Bây giờ cô đã thu hồi tình yêu của mình, vạch rõ ranh giới với anh, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh, Ôn Noãn đã buông bỏ, nhưng anh lại... không thể buông!
Anh ngồi một mình trong văn phòng suốt một đêm.
Trong gạt tàn, cắm đầy tàn thuốc.
Lúc trời tờ mờ sáng, anh gọi điện thoại cho thư ký Trương, giọng nói khàn đặc: “Giúp tôi điều tra cây đàn dương cầm Morning Dew kia đang ở đâu!”
Thư ký Trương đã sớm có sự chuẩn bị.
Cô nhẹ giọng nói: “Ở Ý, một nhà sưu tầm đồ cổ đã mua được!"
Ý....
Giọng Hoắc Minh bình tĩnh: “Giúp tôi đặt chuyến bay đi Ý sớm nhất, cũng như thông tin của nhà sưu tầm kia, bao gồm người thân, bạn bè, công ty...”
Thư ký Trương gật đầu: “Vâng, luật sư Hoắc, trước khi lên máy bay tôi sẽ gửi vào email của ngài.”
Chiều hôm đó, Hoắc Minh bay tới Ý…
Anh ở Ý suốt một tuần, mới bay về thành phố B.
Đến khi anh trở về, đã là tháng ba xuân về hoa nở.
Hai giờ chiều hạ cánh, còn chưa kịp thích ứng với chênh lệch múi giờ, nhưng anh rất muốn gặp Ôn Noãn. Theo thông tin của thư ký Trương thì hôm nay Ôn Noãn làm công tác tình nguyện ở một nơi gọi là Nhà Người Già.
Hoắc Minh lái xe qua đó.
Bởi vì chỗ đó rất xa xôi nên khi đến cũng đã là ba giờ rưỡi.
Sau khi dừng xe, anh đi vào một ngôi nhà tường trắng ngói xanh, bên trong vang lên tiếng đàn dương cầm.
Ngay sau đó, Hoắc Minh nhìn thấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn mặc váy trắng, ngồi trước một cây đàn dương cầm cũ kỹ chuyên chú đánh đàn. Trông cô vẫn đẹp như lần đầu tiên chơi Morning Dew cho anh nghe.
Hoắc Minh nhẹ nhàng siết chặt tay, một lát sau anh nghe ra sự khác biệt.
Không phải chất lượng âm thanh của chiếc đàn dương cầm này không tốt, mà là anh cảm giác được sự bất lực của Ôn Noãn, không được linh động, có lực như trước.
Anh nghĩ, có lẽ do chân của cô chưa khỏi hẳn.
Khi khúc nhạc kết thúc, anh khẽ gọi cô: “Ôn Noãn!”
Nghe thấy giọng của anh, cơ thể Ôn Noãn hơi cứng đờ.
Nhưng khi cô quay đầu, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Luật sư Hoắc?” Khách sáo như đối xử với một người bạn cũ bình thường!
Hoắc Minh nhìn bốn phía.
Đa số là các cụ già tóc bạc phơ đang nhìn anh.
Anh hờ hững mở miệng: “Có thể nói chuyện riêng được không?”
Cuối cùng, Ôn Noãn tiếp đãi anh ở trong phòng trà.
Căn nhà nhỏ bằng gỗ thô, một tấm kính thủy tinh lớn sát đất, bên trong bày rất nhiều hoa cỏ nhỏ.
Hoắc Minh kiêu ngạo ngồi xuống.
Ôn Noãn rót trà cho anh. Cô thản nhiên nói: “Ở đây không có cà phê cũng không có rượu vang, thứ tốt nhất là hồng trà, anh uống tạm đi.”
Hoắc Minh không tới để uống trà, anh cũng không thèm để ý.
Ôn Noãn ngồi đối diện anh.