Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ của Lục Thước, bà Liễu cũng không chịu nối.
Đều là những đứa trẻ bà yêu thương, nay lại đã xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng tóm lại bà vẫn đau lòng cho Lục Huân nhiều hơn một chút.
Con gái bị người ta lừa gạt.
Còn phải đi nước ngoài chữa bệnh.
Lục Thước nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cô ấy đi bao lâu?”
Bà Liễu nói không biết, một lúc lâu sau bà lại nói: “Lục Thước, từ nhỏ cháu đã ưu tú, chuyện gì cũng có thể hiểu nhanh, dì nghĩ chuyện này cháu cũng có thể cân nhắc về các mối quan hệ giữa lợi và hại! Nếu tiếp tục, đối với cháu, đối với Tiểu Huân, đối với bố mẹ cháu đều sẽ tổn thương.”
Bà Liễu nói xong, than nhẹ một tiếng rồi lên lầu.
Bà vừa mới trở lại chung cư, thư ký Liễu bò ra khỏi ố chăn, hỏi Bà Liều: “Tiểu Huân đi rồi hả? Ôi, sao em lại không gọi anh dậy?”
Bà Liễu vẫn đang giận ông.
Bà dọn dẹp nhà cửa, có hơi oán giận mà nói: “Ngủ như con heo! Gọi thế nào được?”
Thư ký Liễu gãi đầu.
Ông nghiêm túc xin lỗi vợ, rồi lại hỏi tình hình của Lục Huân.
Bà Liễu bưng chén bàn đi vào phòng bếp cọ rửa, ông lại cuốn tay áo lên dành làm, vẻ mặt tươi cười khiến người ta hết cách với ông.
Bà Liễu liếc nhìn ông một cái.
Sau một hồi trầm tư, bà vẫn nhịn không được mở miệng: “Anh không nên uổng rượu với Lục Thước.”
Thư ký Liễu không nghĩ nhiều như vậy, sảng khoái nói: “Nhìn thằng nhóc này có tiền đồ, anh rất vui!”
Ông quay đầu lại nhéo mặt vợ mình: “Em không biết đâu, cậu ấy thu mua một công ty lớn, cái dáng vẻ tự phụ lúc lên TV kia cũng không hề kém ngài Lục năm đó.”
Bà Liễu hừ nhẹ một tiếng.
Thư ký Liễu thò lại gần, nhẹ nhàng nói: “Con cháu giỏi giang, em cũng không thấy vui hả?”
Bà Liễu dùng sức nhéo một cái lên eo ông.
“Làm như đó là con trai ruột của anh ấy!”
Thư ký Liễu vẫn cười hì hì, cũng không tức giận: “Con trai của Lục Khiêm, anh cũng xem như con trai anh thì có sao đáu?”
Bà Liễu pha một ly trà, đi ra ngoài ngồi vào sô pha uống.
Uổng được mấy ngụm, bà chèn ép chồng: “Anh cẩn thận bị nó ăn sạch!”
Thư ký Liễu vô cùng tự tin: “Ha ha! Tuy nói thằng bé ở bên ngoài hô mưa gọi gió nhưng lúc về nhà còn không phải là nhãi con chúng ta nhìn từ nhỏ sao? Mông cậu ấy vừa nhếch lên là anh biết cậu ấy muốn bay hướng nào!”
Bà Liễu thật sự không nghe nối nữa.
Thật vô tâm!
Lục Thước đứng dưới lầu hút hai điếu thuốc lá.
Thư ký Liễu xuống lầu ném rác, nhìn thấy cậu, ông có hơi bất ngờ: “Tiếu Thước, cháu vẫn ở đây sao?”
Lục Thước rất bình tĩnh trả lời: “Nghe nói hôm nay Tiểu Huân có chuyến bay, muốn tiễn chị ấy.”
Thư ký Liễu quăng rác.
Sau đó, hai người đàn ông đứng chung một chỗ hút thuốc.
Thư ký Liễu tùy tiện nói: “Tối hôm qua chuốc say cháu, dì của cháu oán trách chú, nói chú
không nên cùng uống rượu với cháu! Nhưng mà Tiểu Thước, hiện tại tình cảm giữa cháu và Tiểu Huân cũng không tồi đấy, có phải đã gặp nhau ở thành phố B không? Chú đã nói mà, con cháu một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Lục Thước chỉ cười nhẹ.
Thư ký Liễu cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Ông bó thuốc lá, rít mạnh một ngụm, sau đó lại nhớ tới chuyện cũ: “Chú còn nhớ khi còn cháu còn hay chọc giận con bé, còn xé tranh vẽ của con bé nữa! Sau đó dì của cháu ngồi dán lại, xoa xoa rồi nói với chú bức tranh váy cưới đó là đang vẽ mẹ cháu! chú nhìn xong cũng thấy đúng thật.”
Ngón tay Lục Thước khẽ run lên.
Trái tim dường như rất đau đớn.
Chuyện này đương nhiên cậu nhớ rõ, cậu nhớ rõ lúc trước mình đã tức muốn hộc máu như thế nào, đến mức mất hết phong độ, cũng nhớ rõ Lục Huân đã đau khổ biết nhường nào.
Khi đó cô còn không thể nói chuyện.
Lục Thước không thể tiếp tục ở lại, cậu chỉ nói: “Chú Liễu, cháu phải tới công ty!”
Thư ký Liễu vội vàng dập thuốc lá.
“Được! Cháu mau đi đi, đừng làm chậm trễ việc chính!”
Lục Thước mở cửa xe, ngồi vào xe, nhanh chóng khởi động xe.
Qua năm phút, cậu phát hiện xe đang chạy tới sân bay.
Giọng của điều dẫn vẫn rất ngọt ngào,
Trong lòng cậu lại vạn phần nôn nóng.
Nhưng cậu không quay đầu lại, chạy xe thẳng đến sân bay, tới sảnh lớn sân bay rồi lại tìm tới lối vào, cậu thấy Lục Huân cùng Diệp Bạch.
Diệp Bạch đang gửi hành lý ký gửi.
Lục Huân đứng ở bên cạnh anh, dáng người nho nhỏ, dựa dẫm theo sát Diệp Bạch.
Lúc lấy vé, Diệp Bạch vỗ vai cô, ý bảo cô vào cửa kiểm tra an ninh.
Hai bóng hình từ từ biến mất.
Lục Thước đứng lối vào sảnh lớn, lẳng lặng nhìn cô đi vào bên trong, cậu không gọi cô lại…
Cậu nghĩ.
Cậu tới đây chỉ vì muốn nhìn cô một chút mà thôi.
Lục Thước ngồi lại bên trong xe, là điện thoại của thư ký Phương, cậu nói mà không chút nghĩ ngợi: “Dời hết toàn bộ hành trình hôm nay đi.”
Thư ký Phương rất ngạc nhiên.
Tổng Giám đốc Lục chưa bao giờ làm việc tiêu cực như vậy.
Nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Vâng!”
Lục Thước định cúp điện thoại, thư ký Phương vội vàng nói: “Đúng rồi Tống Giám đốc Lục, cô Tư gọi điện thoại tới tìm ngài, nói rằng cả buối tối không liên lạc được với ngài!”
Lục Thước nhíu mày.
Tư An Nhiên?
Cậu gần như đã quên mất người này.
Cúp máy, cậu gọi điện thoại cho Tư An Nhiên.
Mặc dù Tư An Nhiên là một cô gái mạnh mẽ nhưng ở trước mặt cậu vẫn nói chuyện bằng một giọng điệu rất nghịch ngợm: “Tổng Giám đốc Lục, muốn gặp ngài một lần thật là khó.”
Mấy kiếu tán tỉnh giữa đàn ông và phụ nữ như thế này, Lục Thước cũng không lạ.
ở trên thương trường, có rất nhiều phụ nữ muốn tiếp cận cậu, dùng đủ chiêu trò khiến cậu chú ý.
Cậu cũng chẳng xem nối.
Tư An Nhiên sử dụng nó, cậu không chán ghét nhưng cũng không có cảm giác gì.
Cậu đắn đo rồi nói: “Chúng ta gặp nhau đi!”
Tư An Nhiên cũng không quá vui, gặp nhau trong thời gian làm việc nhất định không phải chuyện tốt.
Nhưng cô ấy vẩn đồng ý.
Một giờ sau, hai người ngồi xuống ở một tiệm cà phê trong trung tâm thành phố.
Lục Thước đi thẳng vào vấn đề: “An Nhiên, chúng ta không thích hợp, dừng ở đây đi!”
Tư An Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của cò ấy nhẹ nhàng gõ vào thân ly thủy tinh, rất ưu nhã cũng rất vừa mắt.
Cô ấy nhìn chăm chú vào Lục Thước, nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Anh thất tình!”
Lục Thước hơi híp mắt: “Cô điều tra tôi?”
Tư An Nhiên bưng cái ly lên, nhấp nhẹ một ngụm cà phê, mỉm cười: “Đối với đối tượng xem mắt, đương nhiên em sẽ điều tra rõ ràng, lỡ như có mối tình nào chém không đứt được, em cũng biết nên xử lý như thế nào!”
“Nói trọng điểm!”
Tư An Nhiên đặt cái ly xuống, dường như có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Lục Huân rất xinh đẹp.”
“Em nghĩ nếu không phải vì bố mẹ, hẳn là anh sẽ cưới cô ấy…”
Lục Thước đứng dậy, không có kiên nhẫn nghe cô ấy nói tiếp.
Tư An Nhiên kịp thời dừng miệng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Lục Thước, chúng ta hợp tác đi! Em muốn nắm được quyền khống chế gia tộc mà anh cũng cần một người vợ lúc nào cũng nhắc nhở bản thân người nào không thể dây vào! Đương nhiên, nếu anh có bản lĩnh thuyết phục Lục Huân làm tình nhân của anh… Em cũng sẽ coi như không biết.”
Lục Thước nhìn chằm chằm cô ây, lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không đồng ý!”
Cậu cũng sẽ không đế cô chịu uất ức.
Tư An Nhiên cười, chỉ là nụ cười kia có niềm vui chỉ mình cô ấy biết.
Cô ấy cho rằng, Lục Thước sẽ từ chối cô.
Nhưng là không thể ngờ được Lục Thước lại đồng ý.
Cậu nói đơn giản: “ở cạnh nhau một năm thử xem sao, nếu thích hợp thì đính hôn.”
Cặp môi đỏ của Tư An Nhiên cong lên: “Tống Giám đốc Lục, hợp tác vui vẻ!”
Lục Thước không rảnh rỗi như vậy, cậu bước nhanh đi ra ngoài. Lúc ngồi vào trong xe cậu lẳng
lặng ngấn người một lát.
Thật lâu sau, cậu mở điện thoại ra.
Bên trong có một bức ảnh.
Là Lục Huân.
Đó là Thất Tịch, cô một hai cứ đòi làm bánh kem để chúc mừng một chút, cô lại không rành lắm, khiến cả khuôn mặt nhỏ lấm lem đầy bơ, nhìn rất đáng yêu.
Trong khoảnh khắc đó, nhìn khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ.
Cậu đã vô tình chụp được này bức ảnh.
Lục Thước nhìn thật lâu, thiết lập môn album mã hóa, bỏ riêng vào trong đó.
Tư An Nhiên nói đúng, cậu cần một người vợ luôn nhắc nhở chính mình không được phạm sai lầm.
Tới Lề Giáng Sinh.
Tư An Nhiên gọi điện thoại mời cậu ăn tết cùng nhau, Lục Thước đang ở công ty.
Cậu cầm di động chỉ nói: “Giáng Sinh vui vẻ! Nhưng mà tôi rất bận, lần sau bù đi!”
Tư An Nhiên than nhẹ một tiếng.
“Được thôi! Người bận rộn!”
Lục Thước cúp điện thoại, tiếp tục xem tài
liệu.
Thư ký Phương đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Tống Giám đốc Lục, ngài cần phải về thôi!”
Lục Thước không ngẩng đầu, thuận miệng nói: “Xem xong tài liệu này! Hôm nay là Giáng Sinh đúng không! Vậy cô tan tầm trước đi!”
Thư ký Phương tươi cười thân thiết: “Tống Giám đốc Lục, chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!”
Thư ký Phương nói xong, bay đi tựa như con bướm hoa.
Lục Thước lơ đãng nhìn qua, phát hiện hôm nay cô ta mặc một chiếc váy rất xinh đẹp, nhìn rất long trọng.
Cậu không khỏi ngấn người.
Lễ Giáng Sinh… cô đang làm gì?
vẫn đang ở nước ngoài sao?
Lục Thước mở di động, nhìn dãy số điện thoại kia, cuối cùng cũng không gạt sang.
Cậu đứng dậy, phủ thêm áo khoác lông dê rồi đi ra văn phòng.
Bên ngoài có tuyết rơi.
Nhưng không khí tết nơi đầu đường vẫn rộn ràng như cũ, thỉnh thoảng có mấy đôi yêu nhau đứng bên đường hôn nhẹ gì đó, đặt trong hoàn
cảnh hiện tại cũng không phải là chuyện gì hiếm!
Lục Thước lái xe, nghĩ mình nên ăn gì đó.
Điện thoại vang lên.
Cậu ấn nghe, là điện thoại của bố mẹ cậu.
Cậu thờ ơ vừa lắng nghe vừa đáp lời, ánh mắt rơi xuống một nơi cách đó không xa.
Lục Huân!
Cô mặc áo lông vũ màu trắng, đội mũ len đỏ trên đầu, đang chơi ném tuyết với mấy em nhỏ, đôi giày giữ ấm bị thấm chút nước.
Nhưng cô không thèm đế ý.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chơi điên cuồng.
Lục Thước nhìn ngẩn người, bổ mẹ vẫn nói chuyện trong điện thoại, xe phía sau cũng ấn còi điên cuồng…
Bíp bíp bíp…
Lúc này cậu mới luống cuống tay chân lái xe rời đi.
Nhưng cậu lại lập tức chạy xe đến bãi đổ xe gần nhất, xuống xe, lại đi xem.
Bên cạnh Lục Huân xuất hiện người khác.
Diệp Bạch.
Diệp Bạch dễ dàng đánh mấy đứa nít ranh chạy tán loạn, dường như Lục Huân rất vui, cầm
lòng không đậu ôm lấy cánh tay anh, Diệp Bạch xoa tóc cô, một tay ôm cô ra khỏi đổng tuyết.
Sau đó, bọn họ bước lên chiếc xe Hummer màu đen.
Xe rời đi, đúng lúc đi ngang qua Lục Thước.
Lục Huân ngồi ở ghế phụ, cô thấy cậu, trong nháy mắt đó, cô chỉ mím môi không nói gì.
Cái cột điện lớn như thế, đương nhiên Diệp Bạch cũng thấy.
Anh lái xe, ho nhẹ một tiếng: “Đều đã qua! Đừng đế ý!”
Lục Huân gật đầu.
Lục Thước nhìn chiếc xe biến mất, hồi lâu sau cậu mới trở lại trong xe, giày da cùng quần tây đã ướt hết… Nhưng cậu cũng không thèm đế ý, hiện tại cậu cũng không muốn ăn cơm.
Trong đầu cậu chỉ có một câu hỏi.
Lục Huân và Diệp Bạch đã yêu nhau?
Lúc này, điện thoại lại vang lên, là Lục Khiêm gọi tới.
“Lục Thước, An Nhiên tới ăn Tết cùng nhà ta, bao giờ thì con trở về?”
Lục Thước nhíu mày.
Tư An Nhiên tới nhà cậu?
Trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái cho lắm, tính cách cậu mạnh mẽ, không thích bị phụ nữ không chế. Đặc biệt là Tư An Nhiên đã nói cả hai đang trong mối quan hệ hợp tác nhưng bây giờ cô ta đang làm cái gì?
Lục Thước lạnh lùng mở miệng: “Công ty nhiều việc, bận!”
Lục Khiêm chửi ầm lên: “Mày bận cái rắm! Bố nghe thấy tiếng xe rồi, mày mau về đây cho bố, cơm cũng đã dọn xong rồi, chỉ chờ mày về ăn cơm thôi!”
Lục Thước cúp điện thoại.
Cậu châm thuốc lá, khẽ tựa vào lưng ghế thượng hút mấy ngụm rồi nhả khói.
Cậu tự giễu, thật ra nếu Lục Huân không yêu Diệp Bạch thì có ảnh hưởng gì tới cậu sao sao?
Không, trước sau gì bọn họ cũng không thế!
Mọi chuyện đã kết thúc từ lâu, Tư An Nhiên là người vợ tốt nhất được chọn, ngày thường cũng sẽ không khác người… Cứ như vậy đi!
Lục Thước hút xong một điếu thuốc lá, khởi động xe.
Trong căn biệt thự cao cấp ở thành phổ B.
Lục Thước từ từ chạy xe vào, tài xế trong nhà mở cửa cho cậu, mỉm cười nói: “Trong nhà náo nhiệt lắm, thư ký Liễu và vợ cũng tới đáy!”
Chú Liễu và dì Liễu cũng tới?
Lục Thước chỉnh sửa quần áo, từ từ đi vào sảnh lớn. Vừa mới đi vào, Lục Khiêm nhìn chằm chằm vào gấu quần của cậu, hừ thanh: “Nghịch ở đâu đấy, con lớn thế này rồi chắc không đi chơi ném tuyết giống mấy đứa con nít đâu nhỉ?”
Lục Thước cười nhẹ: “Ngắm tuyết một hồi.”
Lục Khiêm mắng cậu: “Đúng là có tiền đồ!”
Minh Châu liếc ông một cái, ông tức khắc im lặng, ở bên ngoài ông vẫn phải cho vợ mặt mũi.
Người hầu cầm giày cho Lục Thước thay.
Tư An Nhiên cười nhạt: “Chú Liễu dì Liễu cũng tới, sao lại không gọi cả Tiểu Huân? Cháu nghe nói cô là một nhà thiết kế rất tài hoa.”
Thư ký Liễu đáp lời: “Con nhóc kia bận lắm!”
Dù sao bà Liễu cũng tinh ý hơn, bà cười nhẹ nhàng: “Con bé cũng có cuộc sống riêng! Tôi và chú Lục lại đây xem náo nhiệt, nhìn cháu và Lục Thước ân ái, cũng không thế dắt cả con bé tới đây được. Người biết thì nói mối quan hệ của hai nhà chúng ta khăng khít, người không biết lại nói chúng tôi tới ăn ké!”
Bà nói xong vẫn mỉm cười tự nhiên.
Tư An Nhiên cười nhẹ.
Thư ký Liễu thấy rất kỳ quái: “Bình thường,
lúc ở bên ngoài em ngại ngùng không đánh nổi một cái rắm, sao tự nhiên hôm nay lại miệng lưỡi sắc bén vậy, chẳng giống em tẹo nào!”
Bà Liễu: “Cái dáng vẻ ngu xuấn này của anh cũng không giống ngày thường!”
Thư ký Liễu cười, đối Lục Khiêm phu thê nói: “Quen rồi!”
Bà Liễu mời Lục Thước ngòi xuống.
Bà còn cất áo khoác cho cậu, cực kỳ dịu dàng: “Cháu nhìn đi, tuyết rơi đẹp như thế sao? Quần áo quân ướt hết! Lớn như vậy rồi mà còn không biết chừng mực.”
Bà vừa gõ một cái, Lục Thước hiểu rõ trong lòng.
Tư An Nhiên nhìn cả nhà bọn họ, luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập được.
Lúc bà Liễu đi vào phòng bếp, Lục Thước cũng đi theo.
Trong phòng bếp không có người khác, mặt mày bà Liễu lãnh lùng hẳn, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”
Lục Thước nhẹ giọng nói: “Lục Huân đã quay về đúng không?”
“Đúng!”
“Cơ thể cô ấy thế nào?”
“Cũng được!”
“Cô ấy và Diệp Bạch… Thế nào?”
“Cũng ổn!”
Bà Liễu dọn cơm ra, cổ sức kiềm xuống, bưng cho Lục Thước.
“Chén cơm này là cho cháu! Cũng đủ cho cháu no tới chết!”
“Cháu cũng đừng thương nhớ cơm trong chén người khác nữa, Tiều Huân và cháu không phải là người đi trên cùng một con đường! Lục Thước, chén cơm của cháu đang ngồi ở bên ngoài đó, cũng ghê gớm lắm, trong tối ngoài sáng còn chèn ép Tiểu Huân, gì thấy chắc chắn cô ta phải biết gì đó! Dì có thế quản lý được Tiểu Huân, còn cháu, cháu có thể quản lý được người phụ nữ của cháu không, đừng nói chuyện kiểu cầm dao cầm kiếm như vậy, dù Tiếu Huân có nợ cháu thì cũng đã trả hết rồi!”
Bà Liễu rất tức giận.
Lục Thước đã từng qua lại với Tiểu Huân thì thôi.
Bây giờ lại có thêm một người phụ nữ thích đem chuyện này ra đế nói, muốn cái gì đây?
Tuy bà mạnh miệng nhưng cũng nhịn không được đỏ cả mắt.
Có người mẹ nào mà không đau khố với chuyện sốt ruột này, thế mà còn phải cười cười đùa đùa với cô gái tên Tư An Nhiên ngồi ngoài đó, với tính cách của bà, bây giờ bà rất muốn rời đi!
Lục Thước nói câu xin lỗi.
Ánh đèn trong phòng bếp vàng ấm, giọng nói của cậu cũng trầm thấp: “Dì yên tâm, cháu sẽ giữ khoảng cách với cô ấy! Cũng sẽ nói chuyện với An Nhiên.”
“Vậy thì tốt!”
Bà Liễu đi ra ngoài.
Lục Thước đứng một mình trong phòng bếp, lúc này ngoài sảnh lớn vô cùng náo nhiệt, có người lớn trong nhà cậu, cũng có vợ tương lai của cậu, thế nhưng cậu lại không muốn đi ra ngoài một chút nào. Cậu thà đứng dưới trời băng tuyết, nhìn dánq vẻ của nqười ấy khi cười…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK