Cổ Trường Khanh đột nhiên xoay người Hăn lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh riêng tư. Bên trong chỉ có một bức ảnh duy nhất của Ôn Noãn. Chuyện đã xảy ra cách đây hai ba năm trước, lúc đó, ngày nào hắn cũng tăng ca đến tận khuya, Ôn Noãn luôn chuẩn bị cơm chờ hẳn về. Đêm đó, vì đợi quá lâu nên cô đã ngủ gục. Cô trằng nõn nà, ngủ trông rất ngoan.
Về đến nhà, tuy mệt mỏi nhưng lòng hản lại mềm nhữn khi thấy dáng ngủ của Ôn Noãn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hản đã chụp được bức ảnh này.
Sau đó, hẳn theo đuối Hoäc Minh Châu, dứt khoát chia tay cô, nhưng mãi vẫn không xóa ảnh… Bản thân Cố Trường Khanh cũng không biết tại sao mình lại không xóa.
Rõ ràng hản chẳng thích lầm!
Rõ ràng quá khứ của hãn với cô cũng không tốt lầm!
Hản nhìn bức ảnh rất lâu, tận đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, giọng bà Gố truyền vào: "Trường Khanh, mẹ có chuyện muốn nói với con”
Cố Trường Khanh trả lời rồi cất điện thoại đi.
Bà Cố đẩy cửa bước vào, bà ta đau lòng khi thấy gương. mặt con trai mình hốc hác, nhưng dù đau lòng thế nào thì lời cần nói vẫn phải nói.
"Trường Khanh, con và Ôn Noãn đã là chuyện của quá khứ"
"Con đã đính hôn với Minh Châu, đừng để con bé thất vọng!"
"Ôn Noãn sống chung với đàn ông, sớm muộn gì cũng mang tiếng xấu. Nhà họ Cố chúng ta sao có thế chấp nhận cô con dâu như vậy?"
Bà Cố gay gắt nói
Cố Trường Khanh cau mày, lạnh lùng nói: "Cô ấy cũng không định sẽ về bên con." Nói xong, hẳn cầm áo khoác lên, tỏ vẻ muốn ra ngoài.
Bà Cố đuổi theo, gọi hẳn: “Con đi đâu?”
“Về công ty ạ”
Cố Trường Khanh lên chiếc xe thể thao Lotus nhưng lại không khởi động xe ngay.
Hắn nhằm mắt, nghĩ đến lời của mẹ, đặc biệt là câu bây giờ Ôn Noãn đang sống cùng đàn ông khiến hẳn cảm thấy khó chịu hơn cả chết.
Hán nghĩ, nếu không phải lúc đầu Ôn Noãn bị hắn ép quá mức thì chẳng phải cô đã không gặp được Hoảc Minh sao?
Truyện được cập nhật nhanh nhấttại tamlinh247.vnnhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào googlegõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Cô càng sẽ không sống cùng Hoäc Minh! Ôn Noãn trở về căn hộ trước năm giờ.
Hoắc Minh thường về lúc bảy giờ nên Ôn Noãn tranh thủ nấu cơm trước.
Cô thích sạch sẽ, nấu cơm xong thì cô liền đi tắm.
Tâm trạng Ôn Noãn rất tốt, cô treo từng bộ đồ đã mua hôm nay vào tủ quần áo của Hoäc Minh, những bộ đồ làm từ vải mềm mại treo cùng chỗ với bộ đồ đắt tiền của anh tự nhiên hài hòa đến lạ.
Cuối cùng, cô lấy những thứ cô mua giúp anh ra.
Hai chiếc áo sơ mi và một chiếc thắt lưng.
Tất cả đều là thương hiệu quốc tế và giá rất đắt.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng dáng vẻ anh 'tuấn khi mặc nó lên của Hoắc Minh khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Lúc này, điện thoại của cô đố chuông, là Hoäc Minh. Tính tình Hoäc Minh không tốt, nhưng một khi mối quan hệ này được xác định thì anh lại rất tốt với cô.
"Tôi đang nhận một vụ án khó nhản nên dạo này phải tăng ca"
Ôn Noãn hỏi anh: "Vậy anh không về ăn tối à?” Hoäc Minh âm ữ, lẽ ra nên cúp máy nhưng anh vẫn nói thêm vài câu: "Dạo này chắc chỉ có thời gian quay về thay quần áo thôi”
Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi với số tiền đã tiêu hôm nay,
Hoäc Minh bên đó thật đang rất bận nên nhanh chóng cúp máy.
Ôn Noãn cất điện thoại, lặng lẽ nhìn chiếc áo sơ mi đang. treo, niềm vui mơ hồ dần tan biến.
Một mình trên giường, có hơi không quen, bình thường Hoäc Minh sẽ ôm cô làm gì đó.
Ôn Noãn đột nhiên đỏ mặt.