Lục U nhìn anh, chậm chạp nói: "Chúng ta nói với nhau rồi mà!"
Diệp Bạch càng nói chậm hơn: "Ý của em là chúng ta cứ sống chung phi pháp mập mờ với nhau như vậy sao?"
Lục U không đồng ý!
Gì mà sống chung phi pháp, nói gì khó nghe vậy.
Lúc này Diệp Bạch mới tha cho cô, anh dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi: "Nếu em muốn mua thì cũng nên để anh mua, ai lại để con gái bỏ tiền chứ… Không phải em nói không nuôi đàn ông một cách vô ích sao?"
Lục U nhìn anh.
Diệp Bạch dịu dàng nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, anh hay em mua đều như nhau thôi, nhưng mà Lục U, anh là đàn ông, đàn ông mà sống trong nhà phụ nữ thì kỳ lắm, lỡ sau này chúng ta cãi nhau, em đuổi anh đi, vậy còn mất mặt hơn, lộ ra ngoài sẽ bị người ta cười cho đấy."
Lục U hỏi lại: "Vậy nếu là anh mua nhà, khi chúng ta cãi nhau, anh liền đuổi chúng em ra ngoài phải không?"
Diệp Bạch cười: "Không, vẫn là anh đi! Nhưng không giống cái trên, là anh chủ động cút!"
Anh cười sảng khoái, Lục U cũng không biết nói gì nữa.
Diệp Bạch vỗ nhẹ tay cô: "Cứ quyết định vậy đi! Chừng nào về anh sẽ nhắn thư ký tìm xem có căn nào thích hợp không, tốt nhất là gần chỗ anh của em, chú dì lớn tuổi tới lui cũng tiện."
Lục U nói anh đã mang tư tưởng phương Đông.
"Gần mực thì đen!"
Diệp Bạch phản ứng rất nhanh: "Nhập gia tùy tục!"
Lục U cũng tựa lưng vào sô pha, Diệp Bạch quay sang nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô.
Hai người trông phòng bệnh, trong lòng yên bình.
Lục U nghĩ, có lẽ rất khó để cô nảy sinh tình cảm với anh như nhiều năm trước, nhưng cô cũng đã nghĩ thoáng… Bởi vì bây giờ đã khác xưa, trước đây khi cô còn trẻ không phải gánh vác gì, muốn yêu thì yêu nói hận là hận. Còn bây giờ thì khác, bây giờ cô đã là mẹ của hai đứa trẻ, sao có thể tùy tiện như trước được chứ!
Bình thản cũng là lẽ tự nhiên!
…
Buổi chiều, Lục Thước đến thành phố C, vì bận trăm công nghìn việc, nếu không có gì nghiêm trọng thì sáng sớm mai anh ấy phải tức tốc quay lại thành phố B dự họp.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường: "Trở về làm gì? Bố khỏe rồi, tinh thần rất tốt!"
Lục Thước ngồi ở đầu giường gọt táo cho ông, vừa nói mỉa: "Năm trước bố vứt mảnh giấy nhỏ cho Diệp Bạch, hiện tại đã linh nghiệm rồi đấy! Bố vẫn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, đừng vừa uống rượu vào là không biết kiềm chế gì hết!"
Lục Khiêm vốn định phản bác, nhưng nhìn thấy Minh Châu lặng lẽ gạt nước mắt.
Ông lập tức chịu không nổi!
Nhưng ở trước mặt bọn trẻ, ông làm sao có thể dỗ dành vợ như lúc hai người ở riêng với nhau, Lục Khiêm ngó trái ngó phải, ho nhẹ một tiếng: "Lục Thước, bố thấy con nói rất đúng, ngày mai bố định sẽ bắt đầu kiêng rượu, không đụng một giọt nào nữa! Đỡ làm mẹ con lo lắng cả ngày."
Lục Thước đưa táo cho ông, mắt sáng lên: "Thật sao ạ?"
Lục Khiêm liếc anh ấy: "Bố có bao giờ nói mà không giữ lời chưa?"
Lục Thước vỗ ống quần: "Con thay mẹ ghi nhớ lời này của bố!... Đúng rồi, nghe Lục U nói bố và mẹ chuẩn bị quay về thành phố B sống đúng không? Không ở thành phố C dưỡng lão à?"
Khuôn mặt già nua của Lục Khiêm đỏ lên.
Vừa lúc Lục U và Diệp Bạch không có ở đây, ông liền giả vờ không quan tâm nói: "Sếp lớn như Diệp Bạch suốt ngày ăn dầm nằm dề ở Lục Viên, người ta mà biết người ta cười cho, không bằng bố và mẹ con đi thành phố B, như vậy đỡ cho người ta nói ra nói vào!"
Ông nói tiếp: "Diệp Bạch khăng khăng mời bố mẹ đến chỗ cậu ấy ở, bố và mẹ con cứ đến đó ở một thời gian, ở chán thì qua chỗ các con ở."
Lục Thước nghe ông nói vừa thấy buồn cười cũng thấy hơi cảm động.
Chắc chắn ông già nhà anh thấy xót bọn trẻ phải chạy đi chạy lại hai nơi, tình nguyện quay về thành phố B dưỡng lão, thật ra khí hậu môi trường sống ở thành phố C vẫn tốt hơn, anh ấy không khỏi nói: "Để bố vất vả rồi!"
Lục Khiêm cũng không để ý: "Vất vả cái gì! Đó là nơi bố và mẹ con gặp mặt lần đầu tiên, bên nhà nội con cũng không còn ai, trong khi họ hàng nhà mẹ con còn nhiều người như vậy, bà ấy cũng nhớ nhà."
Hoắc Minh Châu xúc động.
Bà vẫn nghĩ, Lục Khiêm là vì bọn trẻ, thật không ngờ còn có nguyên nhân này.
Nhắc đến chuyện này, Lục Khiêm dứt khoát nói: "Kiêng rượu cũng là thật! Để bà đỡ lo lắng!"
Ông cầm tay vợ mình.
Ông thầm cảm khái trong lòng, thật ra lúc Minh Châu gả cho ông, bà không thiếu gì cả, ông lại còn lớn hơn bà rất nhiều… Ông không muốn bà tuổi già cô độc, ông phải giữ gìn sức khỏe.
Lục Thước im lặng ngồi xúc động.
Lục Huân khẽ tựa vào vai anh ấy, nhẹ nhàng ôm cánh tay anh ấy, cô dựa dẫm như thế khiến Lục Thước yên tâm, anh quay sang nhìn cô, khẽ cười.
Thân thể Lục Khiêm không còn gì đáng lo ngại, nên Lục Thước đã ngồi chuyên cơ quay về thành phố B ngay trong tối hôm đó.
Lục Huân ở lại, về cùng người nhà họ Lục sau. Cô ấy muốn giúp Minh Châu dọn đồ. Lần này chuyển nhà chỉ sợ về sau sẽ ít ghé, có lẽ chỉ đến ngày lễ ngày tết hoặc ngày giỗ ông bà mới về, vậy nên gần như tất cả đồ đạc đều được dọn đi hết.
Thư ký của Diệp Bạch đã chọn một căn biệt thự lớn, rộng tầm hai ngàn mét vuông, đủ chỗ cho cả một gia đình lớn.
Đa Đa cũng được mang về đây nuôi.
Đợi chủ nhân quay về.
Ở Lục Viên, người giúp việc tất bật làm việc, cũng có người lo lắng, sợ bị mất việc.
Lục U thương lượng với Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn cô, sau đó mỉm cười nói: "Chuyện này dễ mà! Một nửa ở lại Lục Viên trông nom, nửa còn lại đến biệt thự ở thành phố B làm việc, dù sao bên đó cũng cần người, thay vì tuyển mới thì dùng người hiện có sẽ tốt hơn, bố mẹ cũng quen mặt."
Lục U ‘ừ’ một tiếng: "Em thấy sắp xếp như vậy cũng ổn thỏa."
Cô đang thu dọn sách vở.
Diệp Bạch lại gần, nói thật khẽ: "Hiếm khi nghe thấy em khen anh, không dễ dàng đâu nhỉ bà Diệp!"
Lục U tiếp tục thu dọn sách vở trong tay, thoáng giật mình: "Em đâu phải bà Diệp, hai chúng ta đã đăng ký kết hôn đâu."
Diệp Bạch cũng không tức giận: "Anh thay em hiếu kính bố mẹ, chúng ta cũng không thiếu cái danh phận kia! Hơn nữa mối quan hệ như chúng ta ở nước ngoài có rất nhiều, ở bên ngoài chúng ta vẫn nên ra dáng một cặp vợ chồng đi."
Lục U không kiềm được bật cười: "Anh biết viện cớ thật đấy! Sao vậy, sợ mất mặt trước mặt bạn bè à?"
Anh không phủ nhận: "Đúng vậy! Cô Lục, dù sao thì cũng cho anh giữ chút thể diện ở bên ngoài đi, cũng đừng nói chúng ta sống chung phi pháp!"
Lục U mím môi cười, trông tâm tình không tệ.
Họ đang ở trong phòng làm việc của cô, bọn trẻ cũng không có ở đây, không khí hài hòa… Anh ôm cô lên bàn học, cúi đầu hôn môi cô. Lục U không từ chối, cô đặt tay lên vai anh ngửa đầu hôn anh.
Sau khi trao nhau nụ hôn nồng nàn, Diệp Bạch thì thầm: "Đây là thưởng cho anh à?"
Lục U lắc đầu: "Không phải!"
Anh càng trầm giọng: "Vậy thì là không kiềm lòng được?"
Lục U rũ mắt nói: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên! Buông em ra nào!"
Diệp Bạch không chịu buông ra, lúc này là thời gian nghỉ trưa, khắp nơi đều yên tĩnh… Trong phòng làm việc của cô không có giường, chỉ có một cái ghế sô pha nhỏ.
Diệp Bạch rất muốn làm, lại sợ trễ nải thời gian của cô, khiến cô thấy bất mãn.
Thật ra, nếu là vợ chồng bình thường, làm ở trên bàn học cũng được xem là tình thú, nhưng hiện giờ họ vẫn không phải, anh phải quan tâm đến cảm xúc của cô…
Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Diệp Bạch không nhịn được nữa, kề sát bên tai cô thầm thì: "Anh làm em thoải mái một chút nhé? Phòng không cách âm, em nhỏ tiếng chút!"