Sau đó, nó liền chạy như điên ra ngoài, sủa ầm ĩ trước chiếc Bentley kia.
Gâu gâu gâu gâu gâu....
Diệp Bạch xuống xe, đưa tay sờ đầu con chó, Đa Đa nhảy lên nhảy xuống không cho anh chạm vào... rõ ràng là đang tức giận!
Lục U ngồi ở ghế sau, bế Tiểu Lục Hồi xuống xe.
Tiểu Lục Hồi đã chạy tới, dẫn chó đi, chú chó ngẩng cao đầu bước đi, trông rất kiêu ngạo.
Lục U quay lại nhìn Diệp Bạch.
Lúc này trời đã chạng vạng, hoàng hôn buông xuống trong sân.
Hoàng hôn phủ bóng lên sườn mặt của hai người, khiến khuôn mặt cả hai trông thâm trầm hơn bình thường, Lục U khẽ nói: “Cảm ơn anh đã đưa bọn tôi về.”
Giọng điệu của cô rất lịch sự xa cách, rõ ràng là thái độ đuổi khách.
Làm sao Diệp Bạch có thể không nghe ra?
Anh bước từng bước về phía trước, chất giọng hơi khàn đi: “Lục U, chúng ta nói chuyện đi!”
Lục U quay đầu lại nhìn căn phòng.
Tiểu Lục Hồi và chú chó đang đứng ở chỗ hiên nhà, nhìn sang bên này, dáng vẻ thập thò nghiêng nghiêng của cô bé trông rất đáng yêu... Lục U phải trông chừng con bé, hơn nữa cô cũng không muốn nói chuyện với Diệp Bạch.
Cô nhẹ giọng nói: “Hôm khác nói sau nhé!”
Diệp Bạch nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, như thể muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn không ôm thật.
Bởi vì Lục U đã quay đi.
Cả cơ thể và giọng nói của cô đều tràn ngập vẻ kháng cự, cô không muốn anh ôm mình.
Diệp Bạch buông thõng tay, anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rất dịu dàng nói: “Vậy anh về trước đây, chờ khi nào em muốn nói chuyện, chúng ta sẽ nói sau nhé.”
Lục U không đáp lời.
Đợi đến khi Diệp Bạch lái xe rời đi, cô mới cảm thấy cơ thể cứng ngắc của mình bắt đầu đau đớn... Nhưng cô cũng không xót xa vướng bận vì Diệp Bạch quá lâu, bởi vì cô còn một đứa con phải chăm sóc, cô không thể vứt bỏ bản thân vì Diệp Bạch được.
Diệp Bạch vẫn luôn chờ Lục U liên lạc lại với mình.
Nhưng đã một tuần trôi qua, cô vẫn không có động tĩnh gì...
Cuối tuần, anh lái xe đến biệt thự của cô, nhưng Lục U và Tiểu Lục Hồi đều không có ở đây, cô bé đã được vợ chồng Lục Khiêm đón đi, còn Lục U thì nghe dì giúp việc bảo đã lái xe vào trung tâm thành phố, hình như có hẹn.
Chuyện này cũng không khó đoán...
Sắc mặt Diệp Bạch tái nhợt, anh sững sờ một lát, sau đó tìm đến tài xế hỏi địa chỉ của cô.
Bên kia, Lục U đang gặp mặt với vị giáo sư kia.
Những phương diện khác đều rất tốt, thái độ của vị giáo sư kia cũng rất tích cực, nhưng Lục U vẫn nghe thấy trong giọng nói của người kia có ý thăm dò, anh ta hy vọng Lục U sẽ giao đứa trẻ cho bố nuôi dưỡng, sau này bọn họ sẽ có con riêng.
Lục U cụp mắt xuống, nhẹ nhàng khuấy cà phê, cười nhạt.
“Khi dì nhắc chuyện này với mẹ tôi, dì cũng không nói ra điều lo ngại này... Tôi nghĩ có lẽ chúng ta không hợp nhau rồi.”
Sau khi tỏ rõ thái độ của mình, Lục U bèn chuẩn bị rời đi.
Nhưng có vẻ đằng trai thật sự rất thích cô, thấy cô kiên quyết như vậy thì cũng hơi do dự.
Anh ta khẽ đè bàn tay cô lại, nhẹ giọng nói: “Thật ra chúng ta vẫn có thể chăm sóc được hai đứa con mà... Lục U, chúng ta...”
Anh ta không thể nói tiếp được vì Diệp Bạch đã đến.
Trai đơn gái chiếc.
Ngồi trong quán cà phê theo phong cách lãng mạn, không cần nghĩ cũng biết đây là một buổi xem mắt.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn Lục U chăm chú, giọng điệu của anh lộ vẻ kiềm chế rõ ràng: “Đi thôi!”
Lục U ngẩng đầu nhìn anh.