Có lẽ vì anh làm quá mạnh, mấy ngày tiếp theo Hoắc Tây không hề thấy đỡ, vì muốn có thai nên cô không dám uống thuốc, cứ trực tiếp chịu đựng như vậy.
Cô nhịn không được đưa Miên Miên về nhà họ Hoắc ở mấy ngày.
Ôn Noãn chăm sóc Hoắc Tây.
Hoắc Minh chơi với Miên Miên, sức khỏe Miên Miên không tốt, không thích hợp chơi ngoài sân.
Hoắc Tây vì làm bé con vui nên vung tay bao xung quanh thành phố B một tuần tới cho cục cưng Miên Miên của ông chơi.
Khi Hoắc Tây còn nhỏ cũng không được khỏe nên Hoắc Minh rất có kinh nghiệm chăm sóc Miên Miên.
Hoắc Tây cũng yên tâm.
Vào ngày thứ tư, Hoắc Tây khỏe hơn nhiều, Ôn Noãn chuẩn bị trà chiều hẹn cô uống ở viện phía sau.
Đầu hè, đúng lúc hoa nở.
Đây là Hoắc Minh làm cho Ôn Noãn, những năm nay luôn là Ôn Noãn chăm sóc cẩn thận.
Anh.
Trong đình nhỏ, một bình hồng trà, hai chén sứ cổ kiểu
Ôn Noãn tao nhã châm trà, cười yếu ớt: “Sùng Quang vừa gọi báo là đã đến sân bay rồi, chắc một lúc nữa sẽ đến.”
Hoắc Tây rất bất ngờ.
Không phải mai anh ấy mới về sao?
Ôn Noãn vẫn cười nhạt: “Bố con nhiều chuyện nói là con và Miên Miên đang ở đây, thằng bé hỏi lại thì biết con đang thấy không khỏe nên làm xong chuyện thì quay về luôn rồi.
Hoắc Tây rất bình tĩnh gật đầu.
Nhưng thật ra trong lòng cô hơi hốt hoảng.
Hiện tại cô vẫn rất sợ anh, sợ một ngày thú tính của anh bùng nổ.
Cô muốn nói chuyện với anh một lát sau khi mang thai.
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của cô, bà đoán cô đang nghĩ đến chuyện của Sùng Quang, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ hỏi con, tình cảm giữa hai đứa sao rồi?”
Ý của bà là, ở chung với nhau là vì Miên Miên, hay vẫn còn tình cảm.
Hoắc Tây hiểu ý của bà.
Cô suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Đều có! Quan trọng là con không chơi đùa nổi nữa rồi.”
Cô nuôi lớn Miên Miên ở nước Anh cũng không sung sướng, Hoắc Tây hiện tại đã khác với Hoắc Tây ở nước Anh, cô đã từng yêu Trương Sùng Quang sâu sắc đến vậy, cũng đã chịu đủ khổ.
Một người cũng là sống, thêm một người, thật ra vẫn là sống.
Một người cũng là sống, thêm một người, thật ra vẫn là sống.
“Có thêm một người yêu thương Miên Miên cũng không có gì không tốt!” Hoắc Tây thờ ơ nói.
Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ.
Bà hơi xúc động nhưng lại không thể nói nhiều, hai đứa nhỏ đã lớn rồi.
Hoắc Tây nhạt nhẽo uống trà, lúc cô ngước mắt lên thì thấy một bóng người.
Là Trương Sùng Quang.
Anh mặc một chiếc áo khoác cực kỳ tinh tế, kéo theo hành lý, nhìn dáng vẻ mệt mỏi đầy bụi bặm của anh, có lẽ anh vừa xuống máy bay.
Hoắc Tây hơi ngẩn ra.
Anh về lúc này thế, anh có nghe được hai người nói chuyện không?
Tuy nhiên vẻ mặt Trương Sùng Quang vẫn như thường.
Anh đặt hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn: “Mẹ!
Ôn Noãn vỗ nhẹ mu bàn tay của anh: “Con và Hoắc Tây nói chuyện một lát đi!”
Trương Sùng Quang ngẩng đầu, ngước mắt nhìn bà rời đi, mãi cho đến khi không thấy Ôn Noãn nữa anh mới thu hồi ánh mắt thấp giọng hỏi em thấy đỡ hơn chưa Hoắc Tây: “Em thấy đỡ hơn chưa?”
Hoắc Tây giấu diếm uống một ngụm hồng trà: “Gần khỏi hẳn rồi!”
Trương Sùng Quang ngôi xuống.
Đúng lúc đó người giúp việc đưa đến một cái chén, anh rót cho mình một chén, sau khi uống một ngụm anh nói: “Nếu em thích ở trong nhà thì chúng ta sẽ chuyển về, đúng lúc Miên Miên cũng có người chăm sóc.
Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau lần này cô cũng rảnh rỗi, cô không muốn làm bố mẹ phải quan tâm đến mình, vốn là cái tuổi được an nhàn rồi.
Trương Sùng Quang cũng không kiên trì: “Cũng được! Anh dành thêm thời gian cho hai người.
Trong đình, hoa nở đúng lúc.
Gió nhẹ thổi hiu hiu, sự nóng nực trên người anh được xua đi nên thấy dễ chịu hơn hẳn.
Đã mấy ngày hai người không gặp nhau, Trương Sùng Quang không khỏi muốn thân thiết với cô. Anh đi ra sau ghế của cô nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh ghé vào sau tai cô, khàn giọng nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
Anh đoán ra hôm đó sáng sớm phải đi vội.
Thấy rất hối hận.
Nhưng tình hình ngay lúc đó, là đàn ông thì đều không chịu được.
Hoắc Tây coi như không nghe thấy những lời này, cô muốn đẩy anh ra, nhưng Trương Sùng Quang đã nhẹ nhàng giữ chặt cằm cô, nghiêng đầu hôn cô, dịu dàng hôn.
Dần dần, cô run rẩy trong ngực anh.
Ngay khi tình ái đang lên, Hoắc Minh lại đưa Miên Miên trở về. Cô gái nhỏ đã mấy ngày không gặp bố, nhìn thấy xe liền đòi tìm đến.
Trương Sùng Quang đang lúc quan trọng.
Anh cúi đầu nhìn mình, rồi lại nhìn Hoắc Tây, cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Gương mặt mỏng đỏ lên, bờ môi ướt át không tưởng.
Trương Sùng Quang dừng lại một lát, khàn giọng nói: “Anh đi xem một lúc, em ngồi đây đi!”
Nói xong, anh lại hôn cô một cái rồi đi ra phòng khách.
Một lúc sau đã vang lên tiếng cười vui vẻ của Miên Miên.
Hoắc Tây nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, che mặt, cô chỉ thấy nóng.
Bên kia, Miên Miên chơi ở bên ngoài cả buổi sáng, nũng nịu với bố một lúc đã buồn ngủ rồi.
Cô bé tựa vào vai bố mắt nhắm mắt mở.