Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cố ý nói năng tùy tiện, muốn cô nhục nhã.

"Đi đi!"

"Không đi định chờ một tên tàn phế chơi cô sao?"

Đáy mắt Hoắc Tây mọng nước, nhưng cô không chịu đi, cố chấp nhìn anh.

Các cơ trên khuôn mặt Trương Sùng Quang đều đang rung lên.

Bỗng dưng, anh bắt đầu cởi quần áo của cô một cách thô bạo.

Đối xử với cô giống như một người đàn bà rẻ tiền.

Hoắc Tây không bỏ chạy.

Quần áo được cởi ra, thân hình mảnh dẻ hoàn mỹ của người con gái làm đau mắt anh. Anh cởi dây thắt lưng, kéo quần dài xuống… Lần đầu tiên anh không hề kiêng kỵ vết thương của mình trước mặt đối phương.

Cho dù thời gian trôi qua đã lâu, vẫn vụn nát.

Đùi trái của anh không có chỗ nào lành lặn, các mảng da thịt giống như được chắp vá lại.

Hoắc Tây nhìn mà muốn khóc.

Trương Sùng Quang nắm chiếc cằm thon của cô, sát lại gần hôn cô, nhẹ nhàng hỏi cô: "Trông đáng sợ lắm đúng không? Nó đi đứng còn không được linh hoạt, đi trên đường thường xuyên bị gọi là thằng què. Bây giờ nó không còn lực nữa, nếu cô muốn phát sinh quan hệ với tôi, cô phải tốn thêm sức lực. Hoắc Tây, ngồi trên một cái chân bị liệt, cô thật sự sẽ có cảm giác sao?"

Hoắc Tây mềm mại nằm trên giường.

Mặc dù anh cởi quần áo của cô, nhưng thật ra hiện tại cả hai không có suy nghĩ gì khác, ngoại trừ đau thương… thì không còn gì cả.

Đáy mắt cô long lanh nước.

Cô từng cho rằng cô rất hận Trương Sùng Quang, cả đời này sẽ không bao giờ khóc vì anh, nhưng thật không ngờ… Hoắc Tây biết, cả đời này của cô đều đã nằm trong lòng bàn tay anh rồi.

Không phải là sự đồng cảm, nguyên nhân thật sự là gì chính cô cũng không nói rõ được.

Cô đã từng yêu, từng rung động.

Hiện giờ, cảm giác này có lẽ lại đang lặng lẽ nảy mầm, nhưng không giống với trước đây.

Cô nhấc tay, lòng bàn tay mềm mại đặt lên khuôn mặt anh. Nhìn anh ở khoảng cách gần khiến cô nhận ra anh đã gầy đi rất nhiều, tuy vẫn rất đẹp trai nhưng trên khuôn mặt không còn bao nhiêu thịt..

Thịt kề da, không một kẽ hở.

Hoắc Tây chậm rãi sờ sờ, cô thấp giọng hỏi anh, giọng căng thẳng: "Còn đau không?"

Trương Sùng Quang bắt lấy tay cô.

Anh không nói gì, cũng không đẩy cô ra… Có lẽ là trái tim cô tịch đã lâu, nên cần sự an ủi lúc này.

Anh cần, cô cũng cần.

Anh vuốt ve tay cô, đầy trân trọng, khác hoàn toàn với lúc ban nãy.

Mười ngón tay chậm chạp đan vào nhau, ấn lên giường.

Anh bất ngờ cúi đầu hôn cô… Nụ hôn run rẩy kìm nén, các thớ thịt sau lưng căng chặt. Hoắc Tây hoàn toàn không chống cự anh, khóe mắt cô nhuốm lệ, môi run rẩy dán lên môi anh.

Nụ hôn này tràn ngập hương vị đau lòng.

Anh tiếp tục, là một người đàn ông, cô gái anh yêu đang nằm dưới thân mình, thân thể mềm mại mặc anh muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản.

Anh biết bản thân thế nào, cô cũng không từ chối.

Cho dù đó là sự đồng cảm hay xúc động, lúc này Hoắc Tây dường như muốn dâng hiến quãng đời còn lại cho anh.

Trương Sùng Quang không phải thánh nhân.

Đang trên bờ vực ý loạn tình mê, anh bỗng nhận ra cô không hề động tình. Cô rất phối hợp với anh, nhưng cô không hề có cảm giác. Phát hiện này khiến anh lập tức hạ nhiệt.


Anh không tiếp tục nữa, chôn mặt vào cần cổ của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK