Minh Chấu trốn đến sảnh lớn, ngồi trên ghế salon chơi game.
Đang lúc nhập tâm thì điện thoại bị một bàn tay giật lấy.
Cô ấy ngẩng đầu lên, sau đó khẽ chớp mắt, không thế tin được mà nhìn người trước mặt.
Là Lục Khiêm!
Chẳng phải ông đang bộn bề nhiều việc sao, không phải nói đến Tết vẫn không có thời gian à, sao lại đến đây rồi?
Cô vốn hơi ngốc, thế là hỏi thẳng.
Lục Khiêm đã dành chút thời gian đế đến thành phố B.
Trước hết đi chùa, sau là sinh nhật của Thước Thước, vốn thật sự không có thời gian, thế là tranh thủ suổt mấy ngày đêm, cuối cùng cũng đến được đáy.
Nhìn thấy cô, mới biết rằng mình nhớ thương muốn chết.
Nhưng dù sao nơi này cũng không phải chỗ của mình, dù có khó nhịn thì ông cũng chỉ có thể sờ đầu cô, nói với giọng cưng chiều: “Đừng có chơi game suốt ngày, hư mắt đấy.”
Minh Châu rất không muốn bị ông quản, nhưng cô lại không đành lòng phản bác.
Cô đặt điện thoại xuống: “Đến mừng sinh nhật Thước Thước à?”
Lục Khiêm mỉm cười.
Ồng nói: “vẫn chưa mua quà sinh nhật cho con trai! Em là mẹ, hay là đi với tôi đi, em biết con thích gì mà!”
Mặt Minh Châu hơi nóng lên.
Lục Khiêm nói gì vậy…
Con, người làm mẹ, nghe như cô và ông thân thiết lắm vậy.
Cô và ông đã xa nhau mấy năm, sau khi gặp lại việc thân mật nhất cùng lắm cũng chỉ làm một hai lần, gần đây lại còn lơ nhau đi, ít nhiều cũng có chút không thoải mái.
Cô cầm điện thoại lên, giả bộ tiếp tục chơi game.
Lục Khiêm tịch thu của cô.
Minh Châu nhìn bàn tay trống khỏng của mình, cắn môi dưới: “Chú làm gì vậy!”
Lục Thiển kéo cô dậy: “Đi mua sắm với tôi!”
Cho đến lúc ngồi lên xe thì cô vẫn phản đối: “Sắp dọn cơm rồi, đồ ăn tối nay ngon lắm!”
Lục Khiêm bảo tài xế lái xe.
Người tài xế là người thân cận của Lục
Khiêm, nghe thấy vế sau thì cười.
Ngài Lục tìm đến cô Minh châu cũng tốt, những cô gái trẻ luôn mang lại sức sống, nhìn giống như đôi tình nhân trẻ vậy.
Minh Châu tìm điện thoại di động trong túi áo Lục Khiêm.
Tìm nửa ngày cũng không thấy.
Thì ra ông đã bỏ điện thoại di động vào túi quần, cô mò đến, Lục Khiêm đẩy tay cô ra, giọng điệu thì trách móc nhưng âm thanh lại khàn khàn: “Đàng hoàng chút đi!”
Minh Châu ngước lên nhìn ông.
Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Lục Khiêm lộ ra chút dục vọng.
Dù sao cũng từng trải qua nhiều lần, cô hiểu ra.
Sau đó, cô bèn ngồi cách xa ông ra.
Lục Khiêm sửa sang lại quần áo, liếc nhìn cô: “Đàng hoàng rồi à?”
Minh Châu quay đầu đi không nhìn ông.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Lục Khiêm, chẳng phải là chú không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta hay sao?”
Lục Khiêm vuốt tóc cô.
Ngốc nghếch!
Bị thiệt thòi mà còn nói cho ông nghe.
Trong xe tối tăm, ông nhẹ giọng nói: “Sau này không như thế nữa! Minh Châu, chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau.”
Ông nghĩ thầm: Chỉ cần em không chê tôi già!
Rõ ràng là giọng điệu của ông rất dịu dàng, nhưng mũi của Minh Châu lại hơi chua xót.
Đúng lúc này Hoắc Minh gọi tới hỏi cô đang ở đâu, nói sắp đến giờ cơm rồi.
Minh Châu không biết nói thế nào.
Lục Khiêm cầm lấy điện thoại, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, là tôi!… ừ, tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn, sau đó sẽ đưa thẳng về căn hộ, không đến chỗ cậu!”
Sau khi nói ngắn gọn mấy câu, ông cúp điện thoại, nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ đang nhìn trộm mình.
Chốc lát sau, ông hỏi với giọng vô cùng dịu dàng: “Còn giận tôi à? Chú Lục nhận lỗi với em có được không?”
Chú Lục…
Môi Minh Châu hơi run lên, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng nào.
Lục Khiêm cũng hơi mất mát trong lòng, ông biết mình đã phụ lòng cô quá nhiều lần, cô đã thật sự không còn dám tùy tiện đón nhận hạnh phúc nữa.
Ông cũng không biện bạch gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô.
Minh Châu giãy giụa mấy cái rồi cũng không giãy nữa, đây là một sự thỏa hiệp vô cùng bất đắc dĩ của cô.
Không phải vì Thước Thước.
Mà là vì cô đã quá yêu người đàn ông này!
Quà sinh nhật đã chuấn bị xong từ lâu.
Chủ yếu là Lục Khiêm muốn đưa cô đi ăn một bữa cơm, địa điếm là nơi lần trước họ đã đến, vẫn nhà hàng đó, vẫn căn phòng đó.
Cũng là do thư ký Liễu sắp xếp, đã đợi sẵn.
Đôi mắt Minh châu ửng đỏ.
Lục Khiêm lau sạch nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đã lớn vậy rồi mà động chút là khóc nhè, sao làm gương cho con trai của chúng ta được đây!”
“Biến đi!” Minh châu đá ông một cái.
Thư ký Liễu bật cười nói: “Minh Châu, ngồi bên này.”
Lục Khiêm biết cấp dưới của mình đang xem trò vui, ông nên cởi áo khoác ra vắt lên lưng ghế, nói với giọng gây khó dễ: “Đế cậu xem chuyện cười rồi!”
Thư ký Liễu rót rượu ấm cho họ.
Trước giờ anh ta luôn biết cách khuấy động bầu không khí, cười tủm tỉm nói: “Cô Minh Châu vẫn còn nhỏ tuổi, ngài Lục nhường nhịn cô ấy cũng là việc nên làm.”
Lục Khiêm ho nhẹ: “Cậu càng ngày càng biết cách ăn nói.”
Ông quay đầu, dịu dàng nói với Minh Châu: “Cởi áo khoác ra đi! Nếu không lát nữa ra ngoài sẽ bị cảm lạnh.”
Thư ký Liễu: “Ngài Lục biết cách săn sóc quá!”
Ánh mắt Minh Châu ươn ướt.
Cô cố ý nói: ‘Vi chú ấy lớn tuổi!”
Lục Khiêm đang ung dung gắp thức ăn cho cô, nghe vậy hơi khựng lại.
Lớn tuổi…
Ông nở nụ cười lịch sự tao nhã, thong thả hạ giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Xem ra tôi đã phục vụ em không tốt rồi! Là lỗi của tôi! Tối nay chú Lục sẽ bồi thường cho em.”
Minh Châu: Không biết xấu hố!
Quan hệ của họ bây giờ coi như là đã công khai, không cần giấu giếm nữa, thư ký Liễu cũng bông đùa vài câu trên bàn ăn.
Minh Châu không đáp lại.
Nhưng Lục Khiêm nhìn ra được cô không khó chịu.
Lục Khiêm không phải là một người đàn ông vô tâm thò lổ, cô càng mềm mại dễ nói chuyện thì ông càng thấy thương cô hơn.
Ông nợ cô quá nhiều.
Ăn được một lúc, ông lấy ra một lá bùa bình an, bỏ vào ví giúp cô.
Nhưng bên trong ví…
vẫn còn một lá bùa cũ, là cái mà ông đã tặng cho cô nhiều năm trước.
Lục Khiêm vô thức vuốt ve: “Em còn giữ à?”
Minh Châu không nói gì, nhưng đôi mắt cô lại vô cùng ẩm ướt, cô nghĩ mình đồng ý ra ngoài với ông cũng chỉ đế nhận được một câu trả lời hợp lý.
Thư ký Liễu thấy đã đến lúc nên cũng thức thời rời đi.
Trong phòng ăn, Minh Châu cúi đầu hỏi: “Ý
chú là gì?”
Giọng của Lục Khiêm vẫn dịu dàng như đang nói chuyện với người con người cháu mình yêu quý: “Em nói xem tôi có ý gì?”
Nhưng Minh Châu cảm thấy thế này vẫn chưa đủ.
Cô ngước mắt lên, dũng cảm nhìn ông chăm chăm, lại hỏi một lần nữa: “Tôi không biết! Lục Khiêm, chú nói rõ ra cho tôi, mấy năm nay trong lòng chú có tôi hay không, tình cảm chú dành cho tôi là gì? Giữa chúng ta là một mình tôi đơn phương hay chú cũng yêu tôi như thế?”
Lúc hỏi, giọng cô run rẩy.
Nhưng cô vẫn nói ra hết điều mình muốn nói.
Sau đó, chờ đợi số phận tuyên án.
Cô nghĩ, chỉ cần Lục Khiêm yêu cô thì cô sẽ sẵn sàng buông bỏ bất cứ điều gì…
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.
Giống như nhiều năm trước vậy.
Minh Châu bướng bỉnh nhìn ông.
Cô đang cần tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ đến từ phía ông, không phải là thứ trách nhiệm chết bằm kia, cũng không phải sự bất cẩn lau súng cướp cò như năm
đó, thứ cô cần là tình yêu nam nữ.
Cuối cùng, Lục Khiêm cũng nhẹ giọng lên tiếng: “Minh Châu, trước em tôi chưa từng yêu ai! Tôi thừa nhận mình yêu thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ dừng lại vì bất kỳ người nào, thậm chí tôi còn có ý định độc thân đến già, nhưng với em thì không giống vậy, tôi đã thay đối kế hoạch cuộc đời mình vì em.”
“Minh Châu, tôi không biết mình yêu em được bao nhiêu!”
“Nhưng nếu yêu có mười phần, thì ắt hẳn tôi yêu em cả mười phần!”
Cô nức nở.
Kể từ lần ông đã chạy đến trường quay đưa trà sữa cho cô.
Cô đã có suy nghĩ, ông đừng hòng lừa cô như trước nữa.
Họ phải bình đẳng.
Lục Khiêm nói xong thì nhẹ giọng thở dài: “Em thì sao, em còn cần chú Lục của em nữa hay không?”
Minh Châu nhìn thẳng vào ông.
Ông vẫn đẹp trai như thế.
Nhưng suy cho cùng cũng có thêm một vài
dấu vết do tháng năm mài dũa, trông vừa trưởng thành vừa quyến rũ, cô rất thích.
Cô biết, nhiều người phụ nữ khác cũng thích.
“Em cần!” Cô nói thật nhỏ.
Nói xong một lần, dường như sợ ông nghe không rõ, hay là sợ chính mình nghe không rõ nên cô lặp lại một lần nữa: “Lục Khiêm, em cần!”
Lục Khiêm đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Trong lòng ông cảm thấy vừa khó chịu vừa kích động vô cùng, hồi láu sau mới nói: “Mấy ngày tới anh sẽ tính chuyên cầu hôn, có được khônq?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK