Anh nghĩ, nhà họ Lục chăm sóc Tiểu Lục Hồi rất tốt, anh rất cảm kích sự giúp đỡ của Lục Thước, nếu không Lục U chắc chắn sẽ không thoải mái như vậy... Có lẽ là nghĩ đến cô nên vẻ mặt Chương Bách Ngôn hơi suy tư.
Tiểu Lục Hồi tức giận hỏi: “Có phải bố đang nhớ mẹ không?”
Chương Bách Ngôn bật cười.
Một lát sau, anh dịu dàng xoa đầu Tiểu Lục Hồi, nhỏ giọng nói: “Nhớ lại trước kia, con cũng đáng yêu như mẹ con vậy!”
Tiểu Lục Hồi cọ vào lòng bàn tay anh, cô bé biết mình đáng yêu.
Ngày nào cậu cũng khen cô bé đáng yêu.
Đang nghĩ ngợi thì Lục Thước tới, là Chương Bách Ngôn phát định vị cho anh.
Nhìn thấy anh, Tiểu Lục Hồi mềm mại gọi một tiếng cậu, bảo cậu ôm... Chương Bách Ngôn giúp cô bé lau cái miệng nhỏ nhắn, bế cô bé lên, anh không nỡ buông xuống.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Thước hiện lên vẻ sâu xa: “Dự án này làm chừng hai tháng, đã sắp xếp mọi việc trong nhà xong chưa? Nghe nói dạo gần đây anh có thêm một cậu em vợ?”
Chương Bách Ngôn xấu hổ: ‘Bố Tần Dụ khi còn sống vô cùng sĩ diện, không ngờ khi người đã mất, chút bí mật này lập tức truyền khắp nơi, ngay cả Lục Thước cũng biết Tiểu Tần Phấn.’
Anh không giấu diếm, gật đầu: “Là một đứa bé rất đáng yêu.”
Lục Thước lẳng lặng nhìn anh.
Anh lớn hơn Chương Bách Ngôn hai tuổi, năm đó anh ấy nhìn Chương Bách Ngôn và Lục U chia tay rồi tái hợp không biết bao nhiêu lần, đến bây giờ bọn họ đều có kết cục khác nhau, Lục U tạm thời còn chưa tiếp nhận Diệp Bạch, mà Chương Bách Ngôn thì có người yêu mới, Lục Thước có thể nhận ra được, Chương Bách Ngôn gần đây sống khá tốt.
Khổ thì khổ một chút nhưng tâm lại bình an!
Chương Bách Ngôn nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Lục Thước nhận lấy Tiểu Lục Hồi, anh ấy khẽ vuốt mái tóc đen của cô bé, nhỏ giọng nói: “Nếu đã quyết định rồi thì hãy đối xử tốt với người ta! Đó là một cô gái rất tốt, luôn một mực không rời bỏ anh.”
Chương Bách Ngôn khẽ tán thành.
Lục Thước nghiêm mặt lại, anh ấy nhìn Chương Bách Ngôn rất nghiêm túc rồi nói: “Vậy thì Chương Bách Ngôn, tôi ở thành phố B chờ anh!”
Người đàn ông bắt tay tạm biệt.
Chương Bách Ngôn lại hôn lên khuôn mặt mềm mại của Tiểu Lục Hồi, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Đây là lần đầu tiên sau khi Tiểu Lục Hồi ra đời, bọn họ thân thiết như vậy, hơn nữa còn lấy thân phận như thế... Lúc Chương Bách Ngôn ngồi lên xe, anh lại nghiêng người nhìn về phía nhà hàng.
Một tay Lục Thước ôm đứa nhỏ, Tiểu Lục Hồi ôm cổ anh ấy, dường như đang nhõng nhẽo.
Lục Thước cười.
Chương Bách Ngôn hơi ngửa đầu, yết hầu không ngừng lên xuống, cuối cùng anh lựa chọn hút một điếu thuốc lá để giảm bớt... Giờ phút này đây, ý nghĩa của Tiểu Lục Hồi đối với anh không chỉ là con của anh và Lục U, mà cô bé còn là ruột thịt của anh, là máu mủ của anh trên cuộc đời này, vĩnh viễn không thể nào dứt bỏ.
Anh lại nghĩ tới vợ ở nhà, anh nghĩ, thực ra vận mệnh đối xử với anh không tệ.
…
Chương Bách Ngôn đến thành phố C, lúc gọi điện báo bình an cũng đã là buổi chiều.
Thím giúp việc đón Tiểu Tần Phấn tan học.
Tần Dụ rửa sạch một đĩa hoa quả cho Tiểu Tần Phấn, còn cắt một đĩa thịt bò ngũ vị hương, có lẽ là đang tuổi trưởng thành nên Tiểu Tần Phấn ăn rất ngon, thím giúp việc cười nói trẻ con ở tuổi này dễ đói, cho nó một con trâu cũng có thể nuốt hết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng: “Không có nuốt hết đâu!”
Tần Dụ dịu dàng nói: “Đây chỉ là ví dụ thôi.”
Tiểu Tần Phấn đỏ hai mắt, trong lòng cậu cảm động nhưng lại không tiện thể hiện ra bên ngoài, tuy nhiên tâm trạng lại tốt hơn một chút, làm bài tập cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tần Dụ nhìn bài tập của cậu, cô đối xử với cậu nghiêm khắc hơn Chương Bách Ngôn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.