Hoắc Doãn Tư cất lời.
Sau đó cậu liền đi qua, thư ký Nghiêm vội vàng đuổi theo.
Bên kia, An Nhiên lấy nhẫn kim cương định rời đi, Giám đốc lại gọi cô, rất lịch sự đưa cô một cái hộp dài: “Thư ký An, nghe nói hôm nay là sinh nhật ngài, đây xem như quầy chúng tôi tặng quà sinh nhật cho ngài.”
An Nhiên ngẩn ra: “Vậy sao được?”
Giám đốc hạ giọng: “Mỗi năm Tổng Giám đốc Cố chi từ bảy đến tám mươi triệu tệ, cái này chẳng đáng gì!”
Mở hộp ra, là một chiếc lắc tay kim cương.
Mỗi viên năm mươi đồng.
Một chiếc có giá ít nhất là mấy trăm nghìn và được coi là món quà vô cùng đắt giá.
Không chỉ vậy, chiếc lắc tay này thiết kế rất giống… Chiếc năm đó Hoắc Doãn Tư đưa cô, nhưng không lấp lánh bằng, An Nhiên ngơ ngác nhìn không nói nên lời.
Giám đốc có chút lo lắng: “Thư ký An không thích sao?”
An Nhiên hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không phải, rất thích!”
Giám đốc yên tâm, nhanh chóng đeo giúp cô, còn nhỏ giọng nói sinh nhật vui vẻ.
Trước đây An Nhiên không quen kiểu quan hệ vụ lợi như vậy, nhưng hiện giờ cô đã thành thạo, cô hơi mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.
Nào ngờ, vừa quay đi lại đụng phải một thân hình rắn chắc.
Bàn tay của người đàn ông đỡ lấy eo cô.
Thật sự bất lịch sự và thô lỗ.
An Nhiên vô thức đẩy ra, nhưng mùi hương quen thuộc trên cơ thể người đàn ông khiến cô sửng sốt, là Hoắc Doãn Tư. Cô nhẹ nhàng tựa mặt lên vai cậu, một hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại.
Thứ cô tiếp xúc không chỉ là mùi cơ thể cậu mà còn chất liệu bộ vest.
Khi tỉnh táo lại, hai người đã tách ra.
Dưới ánh đèn pha lê trong khu mua sắm, đường nét trên khuôn mặt Hoắc Doãn Tư càng sắc sảo hơn, có lẽ chỉ tạm thời ra ngoài nên cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài bộ vest, khiến cậu toát ra khí chất tự phụ.
Cậu nhìn từ trên cao xuống, cho nên ánh mắt có vẻ càng lạnh nhạt hơn.
“Đến mua trang sức sao?”
An Nhiên không biết suy nghĩ đen tối trong lòng cậu, cô chỉ cười nhạt: “Tôi chỉ chạy vặt cho Tổng Giám đốc Cố thôi.”
Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn chằm chằm cô.
Sau một lúc lâu, thư ký Nghiêm lên tiếng trước, mấy năm không gặp, thư ký Nghiêm tử tế hơn trước nhiều, vừa cất lời là hỏi han cô, ngay sau đó mời An Nhiên uống cà phê.
An Nhiên không muốn làm mất mặt chị ấy.
Nhưng cô cũng biết, cà phê này rất có thể là uống cùng với Hoắc Doãn Tư, hơn nữa là nói chuyện để thanh toán chuyện cũ.
Cô khéo léo từ chối: “Thật không khéo, tôi phải vội làm việc cho Tổng Giám đốc Cố rồi.”
Thư ký Nghiêm nhìn cấp trên.
Giọng điệu Hoắc Doãn Tư hờ hững: “Có vẻ Tổng Giám đốc Cố rất quan trọng với em.”
An Nhiên bình tĩnh đáp: “Quần áo, thức ăn, bố mẹ, đương nhiên là quan trọng… Tổng Giám đốc Hoắc, thư ký Nghiêm, tôi không làm phiền nữa, hôm nào lại uống cà phê!”
Cô khách sáo nói.
Khi rời đi, cô nghĩ, không gặp vẫn tốt hơn.
Có lẽ, sang năm khi Tổng Giám đốc Cố về thành phố H, cô cũng nên xin về trụ sở chính ở thành phố H, dù sao cô cũng không còn nỗi lo nào ở thành phố B, đến lúc đó đưa dì Lâm và Lâm Hi đến thành phố H là ổn.
An Nhiên rời đi, cô vẫn chưa trực tiếp về công ty.
Cô đến một cửa hàng trang sức bán chiếc lắc tay, chiếc lắc tay rất đẹp, nhưng bây giờ nhân lúc nó còn mới tinh và có hoá đơn sẽ tiết kiệm chi phí hơn, tuy thu nhập của cô cũng khá cao nhưng cô chỉ có một mình, sẽ không ai giúp cô trong trường hợp khẩn cấp.
Chủ tiệm trang sức đó là người quen.
Ông chủ cũng rất hào phóng, ra giá ba trăm nghìn.
An Nhiên đi ra, định lên xe thì thấy một chiếc Bentley đỗ phía đối diện, cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi trong xe là Hoắc Doãn Tư.
Cô lặng lẽ nhìn một lát, cuối cùng không chào hỏi mà trực tiếp lên xe.
Tài xế vừa mua bánh kem, hào hứng chia sẻ với An Nhiên, cô cười nhạt lắng nghe. Tính cách cô tốt nên cũng rất được yêu mến ở Cố Thị.
Cuối cùng tài xế lau mặt nói: “Ôi, vừa nãy không biết có phải bị hoa mắt không, tôi lại thấy ông chủ của Hoắc Thị, hình như đang đỗ xe đối diện chúng ta.”
An Nhiên cười nhẹ: “Chú Trịnh chú nhìn nhầm rồi.”
“Chắc vậy!”
Sau đó lão Trịnh nói gì đó nữa, nhưng An Nhiên không nghe lọt tai, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy chán nản khó nói.
Ba năm, Hoắc Doãn Tư vẫn có thể ảnh hưởng đến cô.
Bỗng dưng, lão Trịnh nói: “Thư ký An, chiếc xe lúc nãy vẫn luôn đi theo chúng ta, có phải bọn chúng biết cô mang theo đồ đáng giá của Tổng Giám đốc Cố nên chuẩn bị cướp chúng ta hay không?”
Vì thế lão Trịnh hoảng sợ.
An Nhiên sợ ông ấy lái xe xảy ra tai nạn, cô trấn an: “Đó là Tổng Giám đốc của Hoắc Thị, không sao đâu.”
Lão Trịnh không nói nữa.
Ông ấy vừa nói đúng, thư ký An lại nói không phải, sao bây giờ lại nói đúng rồi?
Lão Trịnh cũng không ngốc, ông ấy lén nhìn An Nhiên qua kính chiếu hậu, xe chạy vững vàng hơn nhiều, suy nghĩ An Nhiên rối bời cũng mặc kệ ông ấy nghĩ gì.
Nửa tiếng sau, xe đến công ty Cố Thị.
An Nhiên mới mở cửa xuống xe.
Một cánh tay liền bắt được cô, cô ngước mắt, thấy Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên nhìn người qua lại, hạ giọng: “Hoắc Doãn Tư, anh có biết mình đang làm gì không?”
Hoắc Doãn Tư không dao động.
Cậu thậm chí còn cười lạnh: “Sao thư ký An không gọi tôi là Tổng Giám đốc Hoắc?”
An Nhiên hất tay cậu ra: “Anh muốn gì?”
“Uống cà phê với tôi.”
An Nhiên không muốn, nhưng hiện giờ cô không thể làm thế, bọn họ đang dây dưa trước cửa, ngày mai tai tiếng giữa cô và Tổng Giám đốc Hoắc Thị sẽ truyền ra toàn thành phố B, cô không muốn như vậy.
Vì thế cô thay đổi gương mặt, dáng vẻ giải quyết việc chung.
“Được rồi, Tổng Giám đốc Hoắc có chuyện muốn hỏi, đương nhiên không thành vấn đề.”
Cô chỉ vào quán cà phê bên đường, ý muốn uống cà phê ở đó, nói vài câu là xong.
Nhưng Hoắc Doãn Tư thì không.
Cậu đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cô: “Lên xe!”
An Nhiên đắn đo mãi mới ngồi vào xe.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô lên xe, nhìn cô thắt dây an toàn, lúc này mới đóng cửa xe, vòng qua ghế lái ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, cậu nghiêng đầu nhìn cô.
An Nhiên phớt lờ ánh mắt của cậu.
Cô giả vờ không quan tâm: “Tổng Giám đốc Hoắc muốn uống cà phê ở đâu?”
Một tay Hoắc Doãn Tư cầm vô lăng, ngón tay thon dài rắn chắc, nhìn rất thích mắt, bàn tay kia lấy ra một điếu thuốc, ngậm trên môi rồi lại cầm xuống, cuối cùng không châm lửa.
Cậu nói với giọng khàn khàn: “Nếu tôi nói đến chỗ tôi thì sao?”
Chỗ anh ấy? Là ở đâu?
An Nhiên giật mình một lúc mới nhận ra, cậu đang nói đến căn hộ họ đã từng ở cùng nhau, và cũng là nơi đau khổ nhất đối với An Nhiên.
Vẻ mặt cô trở nên lạnh lùng: “Không uống cà phê ở ngoài được sao? Hay Tổng Giám đốc Hoắc còn phải tiết kiệm tiền cho một tách cà phê? Hay, Tổng Giám đốc Hoắc đã quên việc mình đã có bạn gái, lại đưa một cô gái khác về căn hộ, có còn thích hợp không?”
“Em để ý Tôn Điềm?”
“Không thèm để ý, tôi không muốn gặp phiền phức.”
An Nhiên nói xong, muốn xuống xe, nhưng một tiếng động nhỏ phát ra, Hoắc Doãn Tư khóa xe lại.
Cô quay lại chất vấn: “Anh có ý gì?”
Hoắc Doãn Tư không trả lời cô, cậu trực tiếp khởi động xe, hướng về căn hộ của cậu.
An Nhiên bình tĩnh lại.
Cô không nói chuyện nữa, cố ý lạnh nhạt cậu, không muốn cho cậu bất kỳ ám chỉ mập mờ nào.
Quá khứ của bọn họ đã hỏng bét rồi.
Cô khác cậu, cậu trời sinh cái gì cũng có, mà cô bò ra khỏi vũng lầy rất khó khăn, cô vừa mới lên bờ, không muốn lại chơi trò chơi tình ái với cậu.
Có lẽ, giấc mơ trong lòng cô, đã vỡ rồi.
Hai nơi cách nhau rất gần, chẳng mấy chốc, xe của Hoắc Doãn Tư đã dừng dưới tòa nhà cao ốc, cậu cũng không xuống xe ngay, mà nhẹ giọng hỏi: “Mấy năm nay, em đã từng ghé qua thăm chưa? Có từng nhớ lại nơi này không?”
“Không!”
An Nhiên khẳng định: “Là Tổng Giám đốc Hoắc đã dạy tôi, làm người phải thực tế, một người xuất thân và có tiền án như tôi, không xứng với Tổng Giám đốc Hoắc, thay vì rơi vào đau khổ không bằng sớm ngày rút ra.”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhẹ cười.
Cậu nói nhỏ: “Khác rồi!”
Cậu bỗng nhiên ngước mắt lên, khóe mắt cậu dường như hơi đỏ, giọng nói cũng thoáng run rẩy: “Có phải vì Cố Vân Phàm nên em mới thay đổi không?”
An Nhiên mỉm cười, phong khinh vân đạm nói: “Do cuộc sống.”
Cô sợ cậu không rõ.
Cô dứt khoát giải thích: “Ví dụ như hôm nay tôi lấy đồ trang sức cho Tổng Giám đốc Cố, giám đốc thương hiệu tặng tôi một phần quà sinh nhật, tôi rất vui mừng nhận lấy, sau đó tôi đem đi bán lấy ba trăm nghìn tệ. Nếu là anh, Tổng Giám đốc Hoắc chắc chắn sẽ rất coi thường hành vi nhỏ mọn này, nhưng đối với tôi, nó không quan trọng, tôi phải sinh tồn, nếu muốn sống sung sướng thì phải tự mình tranh thủ!”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm vào cô.
Cậu lạnh lùng nói: “Đi theo Cố Vân Phàm không phải có thể được nhiều hơn sao?”
Trong nháy mắt, An Nhiên muốn tát cho cậu một bạt tai, cậu thật sự khốn nạn.
Nhưng người có địa vị như cậu, cô không đắc tội nổi, cô cũng không dám đắc tội. Bởi vì cấp trên của cô, Cố Vân Phàm vẫn phải dựa vào nhà họ Hoắc ở thành phố B, huống chi cô chỉ là một thư ký quèn.
Cô mỉm cười thay vì tức giận: “Tôi sẽ xem xét kiến nghị của Tổng Giám đốc Hoắc, lúc cần thiết có thể kiếm được kha khá tiền.”
Vừa nói xong, dây an toàn của cô bị tháo ra.
Hoắc Doãn Tư nghiêng người qua, cằm cô bị nắm lấy, cậu không hôn cô mà chỉ nhìn cô từ trên xuống bằng thuần nam tính, tuy không đụng chạm nhưng ánh mắt cậu đã vuốt ve toàn bộ cơ thể cô.
“Tôi có nhiều tiền hơn trước.”
“Em thấy tôi thế nào?”
…
An Nhiên bị cậu giữ chặt không thể thoát ra, vốn đã rất xấu hổ và buồn bực, lời cậu nói lúc này càng khiến cô khó chịu hơn.
“Không phải anh có bạn gái rồi sao?”
“Anh còn cần phụ nữ?”
“Hai triệu một lần? Ba ngày mười triệu?”
An Nhiên cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy, nhưng khóe mắt vẫn ánh lệ, cô tức giận đẩy cậu ra, ngồi thẳng dậy chỉnh lại quần áo, sau đó nhẹ giọng nói: “Cho tôi xuống xe!”
Hoắc Doãn Tư cũng ngồi thẳng.
Cậu châm điếu thuốc vừa nãy, rít hai hơi, trong xe cảm thấy rất bức bối, An Nhiên chịu đựng không nói.
Cậu gảy tàn thuốc lá, nhàn nhạt nói: “Tôi nói rồi, uống cà phê với tôi.”
An Nhiên có chút tức giận: “Hoắc Doãn Tư, anh còn muốn sao nữa? Ba năm, chúng ta đã sớm chia tay! Anh bảo tôi là kẻ lừa đảo, anh bảo tôi không biết xấu hổ vì tiền, tôi nhận, anh bảo tôi không xứng làm bà Hoắc, tôi cũng không quan trọng, tôi rời bỏ anh rồi, tại sao anh không buông tha cho tôi?”
“Anh có bạn gái rồi, anh còn muốn gì ở tôi nữa?”
“Trở thành tiểu tam vô liêm sỉ sao? Anh muốn tôi giống mẹ tôi đúng không? Hoắc Doãn Tư, tôi không tin anh không biết, nhưng anh vẫn luôn sỉ nhục tôi như thế!”
…
Cô nói xong, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Sau khi gặp lại, gương mặt bình tĩnh của cô lúc này cuối cùng hoàn toàn bị xé rách.
Biết rõ Hoắc Doãn Tư cố tình, nhưng cô vẫn không nhịn được.
Trút giận xong, cô tựa lưng vào ghế, cắn nhẹ lên mu bàn tay lẩm bẩm: “Anh để tôi đi được chưa? Hoắc Doãn Tư, anh muốn cái gì cũng có, nhưng tôi chỉ có mình tôi thôi.”
Hoắc Doãn Tư yên lặng ngồi trong xe.
Một lát sau, cậu hạ cửa sổ xe xuống, để mùi khói tan đi.
Cậu chỉ nhàn nhạt nói: “Uống cà phê với tôi.”
An Nhiên bình tĩnh lại: “Được thôi, tôi uống cà phê với anh! Uống xong, chúng ta đường ai nấy đi, sau đừng bao giờ nhắc lại quá khứ, cũng đừng bao giờ dây dưa vào tôi nữa.”
Nói xong, cô xuống xe trước.
Hoắc Doãn Tư ngồi một mình trong xe, cười nhạt bước xuống xe.
Đến căn hộ, mọi thứ vẫn mang dáng vẻ như xưa.
Thậm chí ở cửa vào, vẫn còn một đôi dép nữ, đó là An Nhiên đã đi khi đến đây, có dấu vết sờn cũ, nhưng có thể thấy người khác chưa từng dùng.
Cổ họng cô nghẹn lại, cô không muốn nhớ lại những thứ đó.
“Cà phê ở phòng bếp sao? Tôi pha cho anh.”
Hoắc Doãn Tư đặt áo khoác xuống, cởi cúc áo vest, lạnh nhạt nói: “Dì trong bếp mua ít đồ ăn, cùng ăn một bữa đi!”
“Anh bảo tôi nấu cơm cho anh?”
“Hoắc Doãn Tư, anh cảm thấy có thực tế không?”
…
Ánh mắt cậu thật sâu: “Tôi nấu cho em! Xem ra lâu như vậy, hình như tôi chưa từng nấu cho em một bữa.”
An Nhiên trực tiếp từ chối: “Tôi không cần!”
Đôi mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm: “Vậy tức là cà phê này không uống xong, tôi không ngại đi tìm Cố Vân Phàm, mượn thư ký của ông ta dùng một chút, tôi nghĩ dự án chục tỷ đổi một thư ký, ông ta hẳn là nguyện ý.”
An Nhiên tức giận: “Đồ khốn!”
Hoắc Doãn Tư chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi xem TV đi! Tôi đi nấu cơm, có món sườn cừu em thích.”
Cậu bỗng nhiên cụp mắt xuống: “Món này, tôi làm khá ngon.”
An Nhiên chợt cảm thấy khổ sở.
Cô ngồi trên ghế sô pha, không xem TV, như vậy quá đơn điệu và mơ hồ.
Cô lấy điện thoại gọi cho Cố Vân Phàm, gửi tin nhắn cho cấp dưới, rồi dùng điện thoại giải quyết công việc… Cô không để mình được rảnh rỗi, không để mình nghĩ đến Hoắc Doãn Tư, không để mình nghĩ đến mình đang ở đâu.
Cô càng không muốn nghĩ về những gì đã xảy ra ở đây ba năm trước.
Hoắc Doãn Tư rót cho cô một ly sữa bò.
Sau đó, cậu thật sự nấu ăn.
Thực sự ngon, sườn cừu nước trong lò, gia vị vừa phải, thành quả là món sườn cừu chính thống kiểu Pháp.
Ngoài ra, còn một số món khác, tất cả đều trông rất ngon.
Cậu bưng đồ ăn ra bàn, cậu mang dáng vẻ hiền lành hiếm thấy, không nhiễm khói lửa.
“Ăn cơm!” Cậu gọi cô.
An Nhiên ngồi xuống bàn ăn, giơ tay nhìn đồng hồ, đó là một chiếc đồng hồ cơ bản dành cho nữ, trị giá hơn mười nghìn.
Hoắc Doãn Tư nhìn rồi hỏi: “Tiền lương của Cố Vân Phàm không cao?”
An Nhiên bình tĩnh đáp: “Nhưng thời gian khá được.”
Hoắc Doãn Tư gắp miếng sườn dê cho cô, cậu bình thản hơn nhiều: “Ba năm qua em thế nào?”
Cô chưa kịp nói gì thì cậu đã tự giễu: “Không cần hỏi cũng biết, nhìn có vẻ rất tốt!”
An Nhiên ừ một tiếng: “Cũng khá tốt! Cho nên không định thay đổi.”
Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn cô, nhìn cô rất bình tĩnh, thấy ngoại hình cô đã thay đổi, thậm chí cả dáng người thanh tú sau khi cởi áo khoác… Cậu cười nhạo: “Sợ tôi dính líu đến em?”
“Người như Tổng Giám đốc Hoắc, sẽ không tự hạ thấp thân phận.”
“Nếu tôi như vậy thì sao? Nếu tôi muốn em trở lại bên cạnh tôi thì sao?… Bên cạnh em không có ai đúng chứ? Không bằng đi theo tôi!”
Hoắc Doãn Tư nói, lấy một điếu từ trong hộp thuốc trên bàn.
Cậu châm lửa, hút một hơi: “Tôi sẽ sang tên căn hộ này cho em!”
Căn hộ này nằm ở vị trí đắc địa ở thành phố B, khá rộng lớn, trị giá trên trăm triệu, điều kiện cậu đưa ra đúng là thực sự hấp dẫn.
Nhưng An Nhiên không muốn.
Cô cầm cái ly nước trái cây trong tay, hất hết lên mặt cậu, giọt nước tí tách chảy xuống khuôn mặt tuấn tú của cậu, nhìn rất chật vật!
Cậu trừng mắt nhìn cô.
An Nhiên cười lạnh: “Tổng Giám đốc Hoắc, mang tiền và nhà của anh đến bệnh viện nam khoa khám đi, xem anh có mắc chứng cuồng dâm hay không.”