Cô lại sợ Ôn Noãn không thoải mái, dù sao cô đã lớn như vậy rồi còn nũng nịu với anh trai như vậy.
Ôn Noãn không nói gì.
Cô chỉ nhẹ nhàng nhìn Hoắc Minh một cái.
Buổi tối, Hoắc Minh xử lý công việc xong vươn vai một cái.
Anh mở nút áo ra, về lại phòng ngủ chính.
Ôn Noãn đã tắm xong, mặc áo ngủ en, ngồi ở trước bàn trang điểm chải mái tóc dài màu trà.
Cô đã tốn thời gian để chăm sóc, nhìn từ phía sau vẫn còn rất thon gọn.
Hoắc Minh đi qua đó, từ phía sau ôm lấy cô.
Chóp mũi cao của anh tì vào hõm cổ của cô, thấp giọng lầm bầm: "Thơm như vậy! Đổi sửa tắm rồi sao?"
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhận nụ hôn của anh, giọng nói đứt đoạn: "Anh thật sự xử lý vụ kiện này cho cậu sao?"
Hoắc Minh đưa tay vào áo ngủ của cô.
Từ trước đến nay kỹ thuật của anh luôn tốt, mấy cái đã khiến cho cô không thể kiềm chế.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay của anh.
Cô không để cho anh làm nữa...
Bọn họ làm vợ chồng lâu như vậy, chút tâm tư đó của cô sao Hoắc Minh không biết được, anh cố ý ở sau tay cô cánh nhẹ một cái: "Ghen rồi sao?"
Ôn Noãn đỏ mặt, đẩy anh ra: "Em ghen gì chứ?"
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh bế vợ đến mép giường để cô chống người lên sau đó mở nút của cô.
Bụng nhỏ trắng ngần nhô cao lên.
Ở bên trong đang có đứa con thứ ba của bọn họ.
Hoắc Minh đưa tay chóng ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng sờ bụng của cô, giọng hơi khàn khàn: "Minh Châu ở trong lòng anh giống như Hoắc Tây, Hoắc Kiều vậy, là một cô gái kiêu ngạo!"
Anh nhẹ nhàng sờ.
Ôn Noãn không chịu được sự không nghiêm túc như vậy, anh rõ ràng là cố ý.
Hoắc Minh chưa ức hiếp đủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, hôn khoé môi của cô, dỗ dành cô: "Các con gái dù có thương cũng chỉ là máu mủ ruột thịt, nhưng mà bà chủ lại khác.
Ôn Noãn dần dần bị anh trêu chọc.
Hơn nữa, khuôn mặt của anh quả thật đẹp trai.
Cô không kìm được đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt anh, lầm bầm nói: "Bà chủ có gì khác chứ?"
Hoắc Minh ghé sát tay cô, cười thấp: "Bà chủ là người ngủ cùng anh suốt đời/"
Ôn Noãn tức đến nỗi lấy chân đá anh.
Nhưng bị anh bắt được.
Hoắc Minh sờ nhẹ một cái, ánh mắt thâm sâu không thể đoán: "Bụng lớn như vậy rồi mà chân còn thon như thế."
Anh càng nói càng kì cục.
Dù sao Ôn Noãn cũng hiểu anh, biết anh rất muốn rồi.
Cô nâng khuôn mặt tuấn tú của anh, dịu dàng lên tiếng: "Chú ý con."
Hoắc minh cọ xát đã lâu nhận được lệnh đặc xá, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Anh hôn cô thật sâu, động tình lợi hại.
Ôn Noãn nhắm mắt lại, mặc cho anh hưởng thụ cơ thể của mình...
Cách hai ngày, Lục Khiêm đến.
Mối quan hệ của Minh Châu và ông vẫn không nóng không lạnh, nhìn đến Hoắc Minh đau răng.
Anh trực tiếp đuổi bọn họ ra khỏi nhà mình.
Nhìn thấy xe chạy đi, Hoắc Minh thoải mái rồi.
Ôn Noãn chê bai anh: "Hoắc Minh, anh thật thô bạo!"
Xung quanh không có người, Hoắc Minh bóp nhẹ cằm của cô, lắc nhẹ một cái: "Đợi vật nhỏ trong bụng ra rồi, anh sẽ cho bà Hoắc biết cái gì mới gọi là thô bạo.
Ôn Noãn nói anh không nghiêm túc.
Hoắc Minh đi theo sau lưng cô chậm rãi một lúc sau mới nói một câu: "Sinh xong đứa này, kiên quyết không sinh nữa!"
Ôn Noãn cảm thấy, không thể đánh nhau với lưu manh.
Cô lên lầu im lặng đọc sách.
Chút nữa lại nhớ đến chuyện trong nhà của Cố Vân Phàm.
Vốn dĩ đã kế hoạch xong hết nhưng mẹ của Cố Vân Phàm, Tuỳ Vân đột nhiên bị bệnh.
Kế hoạch lùi lại.
Cô xoa bụng, trong lòng nghĩ đợi sinh con ra.
Cô không gấp nhưng Cố Vân Phàm không đợi được.
Phía bên đó một chiếc xe hơi màu đen đó Minh Châu và tiểu Thước Thước đi.
Thư ký Liễu ngồi ở phía trước.
Anh ta quay đầu lại, vui vẻ nói: "Sau này ông Lục có thời gian ở cùng hai người rồi, Thước Thước vui không?"
Lục Thước ừm một tiếng.
Lục Khiêm ngồi ở hàng ghế sau, tinh thần rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ông cười nói: "Truyền Chỉ sau này đừng gọi là ông Lục nữa! Gọi tôi là Lục Khiêm hoặc là tổng giám đốc Lục đều được."
Kinh doanh của nhà họ Lục khá nhiều nhưng ông vẫn xây dựng một công ty mới.
Mọi thứ mới bắt đầu, ông có tự tin làm tốt!
Trở lại căn biệt thự ông mua.
Ông bế Lục Thước xuống xe, hôn con trai sau đó nhỏ tiếng hỏi: "Mẹ còn giận không?"