Gần đến quê hương lòng sợ hãi, anh nghĩ tâm trạng hiện giờ của anh là vậy.
Ôn Noãn bình tĩnh, vô cùng khách sáo nói: “Nghe nói anh đã tìm bác sĩ giúp tôi, cảm ơn luật sư Hoắc.”
“Nên làm thôi.”
Anh tham lam nhìn chằm chằm cô, giọng nói nghẹn lại không thành tiếng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Sau đó cô nói rất chậm: “Chỉ là giữa chúng ta thật sự không cần phải thế! Những lời Bạch Vi nói anh không cần đặt ở trong lòng, đã là chuyện quá khứ, từ lần trước chúng ta kết thúc thì tất cả những điều này đều không liên quan tới anh!”
Hoắc Minh là luật sư, là người đứng đầu trong giới luật sư.
Trên toà án cả người anh toàn là miệng nhưng giờ khắc này anh lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh và Ôn Noãn chia tay, anh cho rằng phía sau là thể diện, lại chính là nỗi đau cả đời của cô!
Hoắc Minh ra phòng bệnh.
Anh không rời khỏi bệnh viện, chỉ ngồi bên trong chiếc Bentley vàng kim, im lặng hút thuốc.
…
Anh và Ôn Noãn bắt đầu hấp dẫn nhau từ khi cả hai thành niên, lúc thanh xuân thiếu niên khuyết thiếu cảm giác tim đập thình thịch, anh vẫn luôn khống chế tình cảm này vô cùng thành thạo, anh thích Ôn Noãn nhưng anh tự nhận đó không phải là tình yêu sâu đậm gì, ít nhất cho tới lúc anh thoải mái quăng chi phiếu chia tay!
Khi Ôn Noãn cầm chi phiếu, đi ra khỏi thế giới của anh, anh mới phát hiện chuyện anh không thể chịu nổi chính là có một ngày, Ôn Noãn thuộc về người khác.
Cô yêu người khác giống như đã từng yêu anh!
Hoắc Minh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngẩng đầu lên, yết hầu căng ra không ngừng chạy lên chạy xuống… anh luôn nói Ôn Noãn không chơi được nhưng hiện giờ người chơi không nổi lại chính là anh!
Hoắc Minh ngồi ở trong xe cả đêm.
Trời dần sáng lên, anh dập tắt điếu thuốc đang cháy rồi bước nhanh xuống xe.
Anh lên bậc thang đi tới phòng bệnh.
Ôn Noãn đã tỉnh, cô đang ngồi đo nhiệt độ cơ thể, đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đang ngậm nhiệt kế trong miệng, cả người nhìn cực kỳ yếu đuối đáng thương, như động vật nhỏ bị thương.
Thấy anh tới đây, cô chỉ lạnh lùng lướt nhìn qua.
Hoắc Minh đi qua, nhẹ nhàng lấy nhiệt kế ra nhìn, 36 độ.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.
Giọng nói Hoắc Minh khàn khàn: “Đi cùng anh đến chỗ này!”
Anh nói xong, không đợi cô phản kháng đã chặn ngang bế lên cô, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Noãn ngây ra.
Chờ hoàn hồn, cô dùng sức đấm vào vai anh: “Hoắc Minh, anh làm gì đấy?”
Anh mặc kệ cô đánh anh, chút đau này đối với anh chẳng là gì cả…
Y tá tới thu nhiệt kế, thấy được cảnh này cũng hoảng hốt: “Anh Hoắc, anh muốn đưa người bệnh đi đâu?”
Hoắc Minh không quan tâm.
Anh bước nhanh ôm Ôn Noãn xuống lầu vào trong xe, cài dây an toàn thay cô rồi khóa xe lại.
Ôn Noãn không thể bình tĩnh được nữa.
“Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh từ từ thắt dây an toàn, anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chút nữa anh đưa em về!”
Ôn Noãn không giãy giụa nữa…
Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh vô dụng thôi, anh làm những điều này cũng không thay đổi được gì! Thà rằng anh lạnh lùng thoải mái ném chi phiếu như lúc đó còn hơn dây dưa không rõ như bây giờ!”