Có lẽ vì cậu nhìn quá chăm chú, Lâm Hi bèn gọi một chú, sau đó cất giọng hỏi nhỏ: "Vì sao chú trông muốn khóc thế ạ?"
"Chú đâu có!"
Ba chữ thôi mà Hoắc Doãn Tư lại nói với giọng khàn khàn và khốn đốn.
Lúc này cậu đang ở rất gần Lâm Hi, gần tới mức cậu có thể ngửi thấy mùi sữa trên người Lâm Hi. Lâm Hi chỉ mới là một đứa bé tròn hai tuổi, trên người còn thơm mùi sữa.
Hoắc Doãn Tư cực kỳ muốn ôm cậu bé.
Lâm Hi thông minh lại thích cười, lúc cậu cười lên thì lộ ra hai chiếc răng sữa trắng tinh.
Cậu bé vươn cánh tay ngắn cũn: "Chú ôm ạ."
Hoắc Doãn Tư tự nhiên ôm cậu bé rồi đặt cậu bé lên đầu gối của mình, cậu bé không kìm nổi mà hôn cậu một chút. Tiểu Lâm Hi vừa hơi xấu hổ vừa hơi vui mừng.
Ai mà chẳng thích mấy chú đẹp trai cơ chứ!
Hoắc Doãn Tư kêu quản lý đến, gọi thêm hai phần đồ ngọt dành cho trẻ em.
Miên Miên một phần, Tiểu Lâm Hi một phần.
Hoắc Miên Miên vui tới mức muốn lộn một vòng, cô bé ngẩng cằm lên: "Cháu được hưởng ánh hào quang từ Lâm Hi! Lâu lắm rồi cháu chưa được ăn thứ này."
Lâm Hi cười, để hở chiếc răng sữa nho nhỏ.
Hoắc Tây thấy vậy cũng thích lắm, cô nói với dì Lâm: "Lâm Hi không sợ người lạ nhỉ, cậu nhóc còn rất đáng yêu nữa."
Trong lòng dì Lâm vui mừng phấp phới, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn.
Hoắc Tây không khỏi nở nụ cười tươi.
Cô thấy Lâm Hi đáng yêu như vậy, không nhịn được mà chụp vài tấm ảnh, đã vậy còn gửi cho Hoắc Doãn Tư.
Lúc đồ ngọt đến, Hoắc Doãn Tư đút cho Lâm Hi ăn.
Tiểu Lâm Hi xấu hổ nên cứ nhìn về phía dì Lâm mãi, giữa gương mặt trắng nõn lấm tấm vệt hồng.
Dì Lâm hạ thấp giọng: "Thôi để dì đút cho cháu nó ăn!"
Lâm Hi chu cái miệng nhỏ: "Lâm Hi có thể tự ăn được ạ!" Sau đó, hình như cậu bé sợ chú tức giận, cố ý nhìn sang Hoắc Doãn Tư.
Biểu cảm ấy thật giống An Nhiên ngày xưa.
Hoắc Doãn Tư thấy trái tim mình loạn nhịp, không kiềm được mà sờ gương mặt của cậu bé, cậu như đang tìm kiếm thứ gì đó trên gương mặt của cậu bé... Cậu lại sờ cơ thể bé nhỏ của Lâm Hi, sợ rằng cậu bé phải chịu khổ.
Dì Lâm nhìn ra tâm tư của người bố trẻ.
Bà thấp giọng nói: "Mấy năm nay cũng khá tốt! An Nhiên làm việc rất chăm chỉ."
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng.
Cậu ôm Tiểu Lâm Hi về chỗ ngồi của mình, nhìn cậu bé ăn đồ ăn. Hoắc Miên Miên vừa cúi đầu ăn đồ ngọt vừa nói: "An Lâm Hi, bình thường cậu tớ lạnh lùng lắm, chẳng dễ gì mà đối xử tốt với người khác như vậy đâu!"
Cô bé bỗng ôm cổ, bắt chước giọng của ông ngoại Hoắc Minh: "Cháu thắp hương cho tổ tiên rồi à."
Tiểu Lâm Hi không hiểu thắp hương là gì.
Nên cậu bé vẫn cười tíu tít, hai chiếc răng thỏ lồ lộ cùng một ít nước miếng nhiễu ra ngoài.
Cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Doãn Tư giúp cậu bé lau miệng sạch sẽ, Tiểu Lâm Hi lại cười với cậu, Hoắc Tây cũng cười theo: "Hai mẹ con giống nhau thật!"
Đang nói dở, An Nhiên tự dưng gọi điện thoại tới.
Dì Lâm hoảng sợ.
Bà nhìn hai chị em nhà họ Hoắc rồi nghe điện thoại, đầu bên kia là giọng điệu dịu dàng của An Nhiên: "Dì Lâm à, hai tiếng nữa cháu mới xong việc, dì dẫn Lâm Hi đến trung tâm thương mại phía đối diện dạo vài vòng nhé. Dạo gần đây thằng bé cũng lớn thêm rồi, giày và quần áo cũ không vừa nữa, dì mua cho nhóc vài bộ."
Dì Lâm ừ một tiếng.
An Nhiên cười nhẹ: "Dì cũng mua cho cả dì nữa nhé, cháu xong việc thì cháu đến chở cả hai về nhà."
Dì Lâm đồng ý.
Tắt điện thoại, dì Lâm sờ gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi: "Lát nữa bà dẫn cháu đi mua giày và quần áo mới nhé."
Hoắc Tây nhìn Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư nhìn điện thoại, cất giọng nghiêm túc: "Cháu cũng đang rảnh ạ!"
Vì vây sau khi rời khỏi nhà hàng Pháp, Hoắc Doãn Tư ôm Lâm Hi, còn dì Lâm đi bên cạnh hai người họ.
Giày và quần áo của Lâm Hi thường mua tại cửa hàng chuyên về thời trang của trẻ em, thuộc thương hiệu có tên là Tiểu Chúng. Tuy vậy lại có chất lượng rất tốt, An Nhiên cực kỳ chăm chút cho Lâm Hi về khoản ăn mặc.
Lâu dần, các nhân viên ở cửa hàng đều quen mặt ba mẹ con bà cháu.
Nhưng không có một ai từng gặp bố của Lâm Hi nên cũng bàn tán xôn xao, có một lần dì Lâm nghe thấy bọn họ trò chuyện này nọ về bọn họ thì trong lòng cực kỳ khó chịu, bà giận dữ nói một câu: "Không có bố thế thằng bé đẻ từ vách đá à?"
Vậy mà bây giờ, Hoắc Doãn Tư lại ôm Lâm Hi.
Bà đứng bên cạnh khoái chí cực kỳ, vừa đi qua nhân viên cửa hàng đều ngây như phỗng.
"Dì Lâm, đây là?"
Dì Lâm thấy biểu cảm của Hoắc Doãn Tư vẫn bình thường, bà nói với giọng điệu khoan khoái: "Con rể tôi đấy! Là bố của Lâm Hi nhà chúng tôi..."
Nhân viên cửa hàng hãi hùng một lúc rồi mới nói: "Trông được nhỉ! Nhìn còn hơi quen quen."
Dì Lâm nở nụ cười giả lả: "Vừa từ nước ngoài về! Cũng bình thường, ở tạm thành phố B thôi."
Nhân viên cửa hàng bình tĩnh hơn.
Cô ta nghĩ nếu người đàn ông này giàu có như vậy, thì làm sao có thể đến cửa hàng có thương hiệu tầm trung của họ để mua quần áo trẻ em cơ chứ? Cô ta cố ý cầm mấy món đồ đắt tiền nhất ra, thêm cả một đôi giày dành cho trẻ em phiên bản giới hạn trị giá hơn bốn ngàn tệ.
Bình thường dì Lâm sẽ không mua những món đồ đắt đỏ như thế này.
Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, vì có bố Lâm Hi ở đây.
Cô ta tưởng rằng Hoắc Doãn Tư sẽ vung tay, mua luôn nửa tiệm hoặc gì đó.
Song nào ngờ, Hoắc Doãn Tư ôm Lâm Hi, thử từng đôi giày một... Kể cả quần áo cũng như thế. Nhìn trông cậu vô cùng kiên nhẫn, tỉ mẩn, và tính toán chi li.
Cái nhìn về thiếu gia nhà giàu của dì Lâm vỡ tan tành.
Chẳng phải công tử nhà giàu mua đồ thì chỉ cần quẳng tấm thẻ, mua hết tất cả là xong ư?
Chứ không giống như bây giờ, Tiểu Lâm Hi ngồi trên ghế sô pha, Hoắc Doãn Tư cởi chiếc áo bành tô, khom người thử giày cho cậu bé, đến cả dây giày cũng phải buộc thành hình chiếc nơ, còn xem xét thêm giày có đẹp không, mang vào có thoải mái hay không nữa.
Mất tận nửa tiếng đồng hồ.
Nhân viên cửa hàng bắt đầu mất kiên nhẫn, thúc giục bọn họ: "Rốt cuộc quý khách có mua không thế ạ?"
Hoắc Doãn Tư chọn khoảng bảy, tám món đồ vừa với người Lâm Hi rồi sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Lâm Hi thích mấy thứ này không?"
Lâm Hi gom những món đồ mà cậu thích lại một chỗ, ôm gọn vào lòng.
Cậu bé ngửa đầu, cười với Hoắc Doãn Tư. Lúc cậu bé cười, trái tim Hoắc Doãn Tư như muốn tan chảy.
Ông bố trẻ tuổi nở nụ cười dịu dàng: "Được, chúng ta mua mấy món đồ này nhé!"
Nói xong thì cậu đứng dậy, lấy chiếc điện thoại trong túi áo bành tô, gọi một cú điện thoại: "Thư ký Nghiêm, tôi đang ở trung tâm thương mại Sơn Hải, đến đây ký hóa đơn hộ tôi... Ừ, đúng vậy, tôi đi gấp nên không mang tiền theo."
Mặt nhân viên cửa hàng tối sầm.
Cô ta vừa định nổi trận lôi đình, bỗng có một người kéo cô ta lại, nhỏ giọng bảo: "Người này giống Tổng Giám đốc của tập đoàn Hoắc Thị thế, cả tòa cao ốc này đều của nhà họ đấy!"
Nhân viên cửa hàng ngỡ ngàng, nhìn lại thì quả thực như vậy!
Cô ta hoảng hốt, Tổng Giám đốc tập đoàn Hoắc Thị có bạn gái rồi mà, thế cậu bé kia có phải con trai của cậu thật không?
Quả dưa này lớn thật!
Cửa hàng trưởng đến đây, liếc mặt cảnh cáo bọn họ, người thông minh phải biết câm miệng ngay những lúc thế này! Có lẽ cửa hàng trưởng khá giỏi làm người, chỉ chốc lát sau, nước chanh cà phê hoa quả đã được soạn đầy đủ.
Bọn họ còn cố ý đóng cửa, không tiếp đãi những vị khách khác.
Với Tổng Giám đốc Hoắc mà nói, cậu đã quá quen với những đãi ngộ như thế này.
Dì Lâm thì khác, bà vừa tức tới mức bật cười, vừa sợ An Nhiên biết chuyện... Hoắc Doãn Tư uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: "Rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi."
Thật ra cậu cũng không cố tình lừa dối cô đâu.
Cậu chỉ muốn bồi dưỡng chút tình cảm với Lâm Hi thôi!
Tầm 15 phút sau, thư ký Nghiêm tới nơi, lúc chị ấy đến còn mắng thầm trong lòng: Sao Tổng Giám đốc Hoắc lại đến cửa hàng thời trang dành cho trẻ em rồi.
Song một giây tiếp theo, chị ấy trông thấy Lâm Hi.
Cậu bé giống y đúc Tổng Giám đốc Hoắc!
Thư ký Nghiêm trợn mắt há mồm!
Hoắc Doãn Tư ngồi trên ghế sô pha, Lâm Hi ngồi trên đùi cậu chơi đồ chơi. Hoắc Doãn Tư nghe thấy tiếng bước chân thì nâng cằm lên, thư ký Nghiêm như lạc mất giọng: "Mẹ đứa bé này đâu?"
Hoắc Doãn Tư lại cực kỳ bình tĩnh: "Đi làm rồi."
Dường như Lâm Hi biết có người đang nhắc về mình, cậu bé nhìn sang thư ký Nghiêm và nở nụ cười ngọt ngào: "Mẹ cháu đi làm rồi ạ."
Trái tim cằn cỗi của thư ký Nghiêm cũng muốn tan chảy.
Chị ấy ngắm nửa ngày trời rồi mới nhớ ra chuyện chính, là ký hóa đơn và quẹt thẻ tính tiền.
Sau đó cảnh cáo nhân viên cửa hàng một trận.
Thư ký Nghiêm làm xong tất cả, thì đi qua ngồi xổm trước mặt cậu bé, ngắm trái ngó phải, thích tới mức không nỡ buông tay.
Lâm Hi không sợ người lạ.
Thư ký Nghiêm thủ thỉ: "Thật giống An Nhiên."
Hoắc Doãn Tư mỉm cười ôn hòa, đúng lúc ấy điện thoại của dì Lâm vang lên, cậu đoán rằng An Nhiên gọi tới nên có hơi thất vọng, đành duỗi tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu con trai.
Quả nhiên, An Nhiên đến đón hai bà cháu.
Dì Lâm nói xong thì cúp điện thoại, nói: "Cậu Hoắc, tôi phải đưa Lâm Hi về rồi."
Tuy Hoắc Doãn Tư không muốn vậy nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Cậu sờ gương mặt bé nhỏ của Lâm Hi, lẩm bẩm: "Con về nhà với dì Lâm nhé! Nhớ phải vâng lời dì đấy."
Lâm Hi còn có nhỏ nên không hiểu nhiều chuyện, cậu bé chỉ cảm thấy chú và dì mà cậu bé gặp hôm nay rất thích mình, cậu bé hào phóng hôn một cái lên má Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư bèn ôm chầm lấy cậu bé một cái.
Thư ký Nghiêm cầm túi hộ hai bà cháu rồi đỡ dì Lâm xuống tầng, dì Lâm bế Tiểu Lâm Hi nói lời tạm biệt với Hoắc Doãn Tư, lúc đi ra ngoài cậu bé vẫn ngoái đầu lại nhìn Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư đứng ở lối đi, yên lặng nhìn con trai.
Trong lòng nhen nhóm sự mất mát không tên.
Bỗng nhiên, Lâm Hi nở nụ cười với cậu.
Hoắc Doãn Tư cũng không nhịn được mà cười, bảo: "Đứa bé ngốc này!"
Thực ra nếu nhìn theo góc độ là trưởng tôn của nhà họ Hoắc thì Lâm Hi có hơi yếu đuối, nhưng Lâm Hi của cậu rất đáng yêu, đáy lòng Hoắc Doãn Tư đầy hân hoan.
Vốn dĩ cậu cũng chưa biết nên bắt bí An Nhiên như thế nào.
Nhưng hình như mọi thứ đã hợp tình hợp lý, cậu cũng chẳng cần phải bối rối nữa. Có lẽ Lâm Hi chỉ một cái cớ, nhưng từ đó tới tận bây giờ cậu luôn mong muốn mọi chuyện chưa bao giờ thay đổi.
...
Ở bãi đỗ xe.
An Nhiên thấy dì Lâm vừa xách túi vừa ôm Lâm Hi, lập tức xuống xe đón hai người, cô nhìn mớ túi trong tay: "Dì mua nhiều thế! Dì có mua đồ cho dì không vậy?"
Dì Lâm cười ha ha: "Đồ cháu mua cho dì, dì còn mặc chưa hết đâu."
Tiểu Lâm Hi muốn nói một chuyện.
Nhưng dì Lâm lập tức nhìn cậu bé, Tiểu Lâm Hi mới nhớ đến chuyện ban nãy dì Lâm mới dặn dò mình, vì vậy cậu bé giấu nhẹm hết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Về nhà, An Nhiên chơi với Lâm Hi một chút.
Rồi lại dọn túi mua sắm, lúc đầu không có gì nhưng sau khi soạn xong thì có một tờ hóa đơn bị rớt từ trong túi ra, cô đành nhặt lên nhìn.
Nghiêm Lĩnh.
Mặt An Nhiên xanh xao, Nghiêm Lĩnh là thư ký của Hoắc Doãn Tư, hóa ra là thư ký Nghiêm.
Thư ký Nghiêm tính tiền, thể nào Hoắc Doãn Tư cũng đã ở đây.
Hoắc Doãn Tư đã biết đến sự tồn tại của Lâm Hi!
Cô cầm hóa đơn nhìn ra bên ngoài, ngoài kia dì Lâm đang cực kỳ bận rộn, bà vừa bồng Lâm Hi vừa nấu cơm tối. An Nhiên nghĩ đến năm trăm ngàn ấy, cô muốn hỏi nhưng không nỡ trách dì Lâm.
Cô im lặng một hồi, rốt cuộc cô quyết định gọi một cú điện thoại.
Điện thoại réo khoảng 6 lần, người ở đầu bên kia mới nhận điện thoại, là Hoắc Doãn Tư, cậu nói với giọng khàn khàn: "Có việc gì sao?"