Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch vẫn ngồi, yên lặng chăm chú nhìn cô.

“Em vẫn còn quan tâm anh sao?”

Lục U để đồ xuống, đi tới lấy đi điếu thuốc của anh, lại mở cửa sổ để mùi thuốc tản đi.

Vừa định xoay người.

Cơ thể bị Diệp Bạch ôm lấy từ phía sau, anh ôm eo nhỏ của cô, gác cằm lên bả vai cô, trầm giọng nói: “Lúc gần tối, anh đứng ở chỗ này nhìn thấy em nói chuyện cùng với Chương Bách Ngôn, thấy cậu ta ôm em!”

“Lục U, trong lòng em vẫn còn cậu ta sao?”

Lục U cảm thấy khó thở.

Cô nghiêng đầu, cố gắng hôn lên cằm anh để ổn định tâm trạng của anh.

Nhưng Diệp Bạch vẫn bất động.

Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên, anh bế cô đến bàn làm việc…Bắt đầu cởi áo choàng tắm của cô, nút thắt dây lưng được cởi bỏ, lộ ra thân hình mảnh khảnh trắng nõn của cô.

Một âm thanh nhỏ vang lên, khóa thắt lưng của anh mở ra.

Vạt áo sơ mi trắng tuột ra khỏi lưng quần, khóa kéo quần cũng bị kéo xuống…

Anh áp sát Lục U, dường như giây tiếp theo sẽ kết hợp với

Cô giật thót.

Cô sợ làm tổn thương đứa bé, vội vàng lấy tay đẩy vai anh, giải thích: "Anh ta thật sự chỉ đến đây đưa đồ. Đây cũng là lần cuối cùng em gặp anh ta. Diệp Bạch, em không thích anh ta, nếu em thích anh ta, hiện tại em và anh ta...

"Hiện tại em và anh ta đã ở bên nhau rồi, có đúng không?"

Giọng Diệp Bạch trầm một cách khác thường.

Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, như thể muốn nhìn rõ hết tim gan của cô vậy.

Lục U khẽ run.

Cô lúng túng từ từ khép lại vạt áo tắm, suy nghĩ nên nói chuyện mang thai cho Diệp Bạch như thế nào.

Nếu nói lúc này, chắc chắn anh sẽ nghi ngờ.

Thế nhưng, nếu như không nói, cô sợ hiềm khích giữa họ sẽ ngày càng lớn. Họ trải qua bao khó khăn mới có thể ở bên nhau, cô không muốn họ bỏ lỡ nhau, chỉ còn lại tiếc nuối.

Ánh đèn vàng khiến khuôn mặt cô hơi tái nhợt.

Cô bỗng ngước mắt chăm chú nhìn Diệp Bạch, quyết định nói ra hết những lời còn ngập ngừng. Cô khẽ khàng nói bên tai anh, nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được nhưng lại khiến anh chấn động. Cô nói: "Diệp Bạch, em có thai rồi!"

Diệp Bạch chăm chăm nhìn cô.

Lục U biết anh đang nghĩ gì, cô sốt ruột vội vàng nói thêm: "Là con của anh! Thật đó!"

Diệp Bạch không lên tiếng.

Bác sĩ kiểm tra cho anh là bác sĩ quen mấy đời với gia đình anh, là tiến sĩ y khoa nổi tiếng, không thể nào chẩn đoán sai được.

Như vậy người sai chỉ có thể Lục U!

Ánh mắt nghi ngờ của anh khiến con tim Lục U chết lặng.

Anh không tin cô. Đối với anh, một tờ giấy lạnh lẽo còn đáng tin hơn cả lời cô nói. Không lẽ anh nghi ngờ đây là con của... Chương Bách Ngôn?

Một cái ôm, cộng thêm việc cô mang thai.

Trong lòng Diệp Bạch, cô đã bị kết án tử vì tội không chung thủy, anh nghĩ cô là loại phụ nữ như vậy sao?

Sau sự im lặng kéo dài, Lục U khẽ hỏi: "Anh không tin em sao?"

Diệp Bạch đang định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại trong túi chợt vang lên.

Là bố của Gina gọi.

Diệp Bạch thoáng nhìn Lục U, một tay làm động tác kéo khóa, một tay nhận cuộc gọi... Nghe xong vài câu anh liền đứng thẳng dậy, đi ra ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.

Lục U ngây người.

Cô bỗng có linh tính, bèn thấp giọng hỏi Diệp Bạch: "Anh muốn đi tìm cô ta có phải không? Diệp Bạch, vấn đề giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết xong, anh lại muốn đi tìm cô ta sao? Ở trong lòng anh, cô ta quan trọng hơn em sao?"

Cô hỏi như vậy, chính là muốn đặt cược lần cuối cùng.

Chỉ có hai kết quả.

Diệp Bạch ở lại, hoặc Diệp Bạch ly hôn, đi tìm Gina... Sau đó không bao giờ trở lại nữa.

Diệp Bạch dừng lại, xoay người: "Gina tự sát! Anh phải đến chỗ cô ấy.

Tự sát?

Sao lại có sự trùng hợp như vậy...

Lục U nhịn không được nói: "Diệp Bạch, anh có nghĩ cô ta giả vờ không?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Bạch trở nên cực kỳ khó coi.

Anh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt Lục U chưa bao giờ thấy, cứ như đang nhìn một người xa lạ.

Diệp Bạch chậm chạp lên tiếng: "Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả... Còn đứa bé, anh nghĩ thế này Lục U, em nên suy nghĩ cẩn thận xem có quên chuyện gì không, chẳng hạn như có hôm nào đó uống rượu hơi nhiều, tâm trạng hào hứng, nên gặp lại tình cũ không kiềm chế được đã xảy ra một số chuyện..

Cả người Lục U đều run rẩy.

Cô không dám chấp nhận đây là những lời mà Diệp Bạch có thể nói.

Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt ừng ực nước, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Cô tin lầm người rồi.

Đây là suy nghĩ lúc này của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK