Tim Hoắc Kiều đập nhanh.
Cô che ống nghe, nói với bên kia: “Vậy em đi đón anh nhé?... Ừ, bây giờ em đang rảnh.”
Khương Lan Thính khẽ cười: “Đến thẳng khách sạn đi! Anh đặt khách sạn Hilton ở thành phố C, em đến trước thì nói tên anh là được. Đúng rồi... Em đến thì đun chút nước sôi để nguội trước đi, Khương Sanh hơi đói bụng mà ở trên xe không tiện pha sữa bột.”
Lời nói của anh cực kỳ tự nhiên, làm cho người ta không thể từ chối.
Hoắc Kiều khẽ ừ: “Được! Bây giờ em sẽ qua đó! Anh qua đây mấy ngày?”
“Một tuần!”
Khương Lan Thính nói vô cùng kiên quyết: “Vì một tuần này mà anh đã liên tục tăng ca suốt một tuần, có lúc Khương Sanh còn ngủ cả trên đùi anh.”
Trong lòng Hoắc Kiều vừa chua xót vừa ngọt ngào, cảm xúc ngổn ngang không nói nên lời.
Nhưng cô biết, trong đó có sự tiếc nuối.
Rõ ràng họ vẫn là vợ chồng, nhưng lại bỏ lỡ những năm tháng đó, nếu họ còn trẻ đương nhiên có thể không thèm để ý mà tiêu xài thời gian, nhưng họ đều là người trưởng thành hơn ba mươi tuổi cả rồi.
Cô hơi buồn bã.
Chị Hồng từ phía sau đi tới: “Là người chống lưng của em à?”
Hoắc Kiều cúp máy.
Cô dở khóc dở cười nhìn về phía chị Hồng: “Chuyện này em định để mẹ em thương lượng với đoàn làm phim, nếu như là về vấn đề tài chính, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa phía đối phương chắc là cũng sẽ nể mặt bố em!”
Chị Hồng vỗ vai cô: “Chị biết ngay mà, em là viên kim cương lớn Nam Phi, vừa hiếm có lại không kiêu ngạo! Do Tiếu Bạch có mắt không tròng, nếu có thể kết bạn với nhau thì tốt biết bao, sau này ắt hẳn sẽ không thiếu thời điểm dìu dắt cậu ta! Ôi, thực ra diễn xuất của cậu ta cũng khá tốt!”
Chị Hồng thích nhất là nói vuốt đuôi, bỏ đá xuống giếng.
Hoắc Kiều hiển nhiên là hiểu ý.
Cô mỉm cười đi vào phòng hóa trang tẩy trang, sau đó nói với chị Hồng: “Lâu lắm rồi chị chưa về thăm con, chị trở về một chuyến đi! Chuyện ở đây để em xử lý.”
Chị Hồng sợ cô quá non nớt nên xử lý không được.
Hoắc Kiều lại nhìn cô ấy: “Em sẽ không để mình chịu thiệt thòi, hơn nữa Khương Lan Thính cũng đã tới.”
Chị Hồng rất vui: “Hiếm khi mới thấy em sáng suốt như vậy! Đàn ông là để sử dụng, chứ không phải chỉ để trưng bày! Vậy chị về thành phố B trước! Đạo diễn có nói gì thì em cứ kệ ông ta, đến khi nào ông ta đá Tiếu Bạch đi rồi nói.”
Hoắc Kiều gật đầu đồng ý.
Chị Hồng có cơ hội được về thành phố B nên chạy rất nhanh.
Hoắc Kiều và trợ lý rời đi trên một chiếc xe van khác. Lúc đi, còn đụng mặt Tiếu Bạch.
Tiếu Bạch không cho rằng Hoắc Kiều có năng lực chống đối lại mình.
Anh ta làm khó Hoắc Kiều, một mặt là thể hiện rõ địa vị của mình, mặt khác anh ta muốn ngủ với Hoắc Kiều... Nhan sắc của Hoắc Kiều ở trong giới cũng thuộc dạng hiếm có, hơn nữa không có tác phẩm nổi tiếng nào, muốn ngủ một người mới như vậy rất dễ dàng.
Trước kia, anh ta đã từng dùng thủ đoạn này ngủ với vài người.
Tiếu Bạch tỏ vẻ hơi khiêm tốn đưa ra tín hiệu: “Cô không muốn bị đuổi cũng được! Đêm nay qua phòng tôi, chúng ta xem kỹ lại kịch bản, nói không chừng sau khi xem kịch bản, chúng ta có thể hợp tác hòa thuận hơn.”
Hoắc Kiều không ngốc, anh ta muốn sử dụng quy tắc ngầm!
Vì thế cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật ngại quá! Tôi không rảnh.”
Tiếu Bạch sa sầm nét mặt: “Đừng có không biết điều!”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức gọi điện thoại cho vị Tổng giám đốc nữ kia, nhõng nhẽo giả nai nói diễn viên nữ hợp tác kém ra sao... Ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ta, nói tốt nhất là nên đổi diễn viên nữ có khả năng diễn xuất.
Hoắc Kiều không thèm để ý mà lên thẳng xe van.
Đến khách sạn Hilton, cô báo tên của Khương Lan Thính, quầy lễ tân cũng đã được nhắc nhở nên tự mình dẫn cô vào thang máy, lên đến tầng cao nhất mở cửa phòng cho cô rồi nói: “Phòng tổng thống duy nhất của chúng tôi đã được Tổng Giám đốc Khương bao một tuần! Bà Khương, tất cả đồ giặt và áo tắm bên trong đều là nhãn hiệu cô thường dùng, ngài Khương quả thực rất chu đáo.”
Hoắc Kiều mỉm cười rồi nói cảm ơn.
Đóng cửa lại.
Cô thay dép trong phòng rồi bắt đầu đun nước nóng cho Tiểu Khương Sanh, lát nữa bọn họ tới là có thể pha sữa bột... Trong thời gian nấu nước, cô cũng tranh thủ đi tắm rửa.
Quả thực, tất cả đều là thứ cô hay dùng.
Gần đây Khương Lan Thính quả thực rất quan tâm cô. Đương nhiên, với tư cách là một người phụ nữ chắc chắn sẽ hưởng thụ sự săn sóc và dịu dàng này, nhưng Hoắc Kiều cũng không muốn trong lúc anh bận rộn như thế mà vẫn phải để ý những chuyện này. Cô biết, anh cũng không phải là người tỉ mỉ như vậy.
Chẳng qua là đang lấy lòng cô.
Tắm rửa xong, nước cũng đã đun xong, nhưng Khương Lan Thính bị kẹt xe trên đường cao tốc, có thể phải mất một tiếng nữa mới tới.
Hoắc Kiều quyết định nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không ngờ cô cứ như thế mà ngủ thiếp đi.
Hệ thống sưởi trong phòng rất thoải mái, như thể được ngâm mình trong nước ấm, được bao bọc... Lúc tỉnh lại, cơ thể được người khác ôm vào trong lòng, trước mặt cô là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Khương Lan Thính, anh chạm lên môi đỏ của cô, khẽ khàng hôn cô.
Cô tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau.
Chân tay còn quấn quýt...
Hoắc Kiều vừa tỉnh ngủ, cô bối rối vén tóc rồi hỏi: “Mấy giờ rồi? Khương Sanh đâu?”
Đôi mắt đen của Khương Lan Thính sâu thẳm.
Anh không lập tức trả lời cô mà đè cô lên chiếc giường êm ái, hôn cô nồng nhiệt, từ môi đến cằm lại đến chiếc cổ mềm mại... Đến khi nụ hôn trở nên nóng bỏng, anh từ từ nằm ở bên gáy của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Hai giờ chiều! Con uống sữa xong thì ngủ rồi!”
Hoắc Kiều khẽ ừ.
Cô thì thầm bảo anh tránh ra, cô nói cô muốn ngồi dậy.
Nhưng Khương Lan Thính không tránh, anh vẫn ôm cô, hơn nữa thân thể anh lại bắt đầu rục rịch...