Gửi xong tin nhắn, Hoắc Doãn Tư sững sờ hồi lâu.
Ngay cả khi Tôn Điềm thay váy dự tiệc, đứng trước mặt cậu ngượng ngùng xoay một vòng, cậu cũng không nhận ra, Tôn Điềm không vui với sự lạnh lùng của cậu, nhưng cô ta thật sự thích cậu.
Cho nên cô ta lặng lẽ nhịn xuống.
“Hoắc Doãn Tư, anh nhìn em đi!”
Hoắc Doãn Tư hoàn hồn, cậu nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, nói thật thì cậu không ghét cô ta.
Nhưng cậu cũng không có tình cảm dư thừa.
Nếu kết hôn với Tôn Điềm, có lẽ cả đời này cũng sẽ như vậy, cưới được một người vợ thành đạt đảm đang, có lẽ còn có một đôi con gái đáng yêu, nhưng khi một mình trong đêm khuya vắng lặng, đôi khi cậu sẽ nhớ lại trước đây.
Đúng, chỉ là trước đây.
Giọng nói Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt: “Đẹp.”
Cậu trả lời cho có lệ, nhưng Tôn Điềm lại rất vui vẻ, cô ta xoay người đùa nghịch làn váy và dè dặt oán giận: “Em đoán anh còn chưa thấy màu váy của em.”
“Không phải là màu hồng nhạt sao?”
Nhân viên phục vụ bên cạnh kìm nén, không cười ra tiếng.
Tôn Điềm bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng nói: “Cái này là màu trắng.”
Hoắc Doãn Tư thờ ơ: “Màu trắng cũng đẹp.”
Cuối cùng Tôn Điềm cũng xụ mặt xuống.
Nhưng cô ta chưa kịp hành động, Hoắc Doãn Tư đã đứng dậy, ra ngoài hành lang hút thuốc, Tôn Điềm rưng rưng nước mắt, người phục vụ an ủi cô ta: “Đàn ông không hiểu tâm tư con gái, Tổng Giám đốc Hoắc đã rất tốt rồi.”
Tôn Điềm lau nước mắt, nói: “Không biết cô An lúc nãy đã nhẫn nhịn anh ấy thế nào khi còn là thư ký của anh ấy.”
Người phục vụ im lặng.
Cô ta lấy hai mươi tám năm ăn cơm của cô ta để đảm bảo, Tổng Giám đốc Hoắc và cô An nhất định từng có tình cảm, chỉ cần liếc mắt là biết, chỉ có ánh mắt cô Tôn đây vụng về.
Người phục vụ đang định an ủi thì Hoắc Doãn Tư đã hút xong một điếu thuốc quay lại.
Tôn Điềm lập tức qua cơn mưa trời lại sáng.
Nhìn cô ta tràn đầy tình yêu dành cho Hoắc Doãn Tư, coi cậu như cả bầu trời, ai cũng thấy sửng sốt.
Ngồi vào chiếc RV màu đen, Hoắc Doãn Tư lấy laptop ra làm việc, không để ý nhiều đến cô gái xinh đẹp bên cạnh, Tôn Điềm lại gần nhỏ giọng xin lỗi: “Anh không đi cùng em sao?”
Hoắc Doãn Tư cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Nếu chán quá, tôi nhờ tài xế đón cô về?”
Tôn Điềm lại muốn khóc.
Cô ta đè nén, cố nở một nụ cười ngọt ngào: “Không nhàm chán chút nào, Hoắc Doãn Tư, anh làm việc của anh đi.”
Cô ta tâm lý như vậy, cuối cùng cũng đổi lấy một ánh nhìn từ cậu.
Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn chăm chú cô ta, thật ra, tính cách Tôn Điềm rất tốt, hơn nữa không phải kiểu người giả nai, nhưng tính cách tốt lại hoàn toàn không hấp dẫn cậu, cậu cảm thấy… Nhàm chán.
Cậu cũng biết không nên như vậy.
Bọn họ có thể đi đến hôn nhân, theo quy trình thông thường, cậu nên dành thời gian và kiên nhẫn để đi cùng cô ấy, để cô ấy cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái yêu đương.
Chưa đầy một năm, họ liền có thể đi đến hôn nhân.
Mọi thứ chỉ cần cậu bỏ ra ít thời gian và sức lực, chắc chắn Tôn Điềm sẽ rất thỏa mãn.
Hoắc Doãn Tư đóng laptop lại.
Cậu nghiêng mặt, rất chăm chú nhìn Tôn Điềm, ánh nhìn nam tính trưởng thành khiến chân Tôn Điềm mềm nhũn, cô ta mất tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng chạm vào tóc cô ta, nhưng lại chạm phải keo xịt tóc.
Rất cứng, không mềm mại một chút nào.
Tôn Điềm xấu hổ, cậu rút tay lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Gần đến giờ tiệc rượu rồi.”
Trong xe dường như có phần mập mờ.
Nhưng Tôn Điềm không biết, chỉ có cô ta là người duy nhất động tình.
…
Hoắc Doãn Tư không ngờ lại gặp lại An Nhiên sớm như vậy.
Chỉ những người nổi tiếng mới tham dự tiệc rượu nhỏ này.
Bạn nữ của Cố Vân Phàm gặp chuyện, cho nên đêm nay An Nhiên đi cùng Cố Vân Phàm đến đây, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen, làm nổi bật đường cong hoàn hảo, phô ra những nơi nên đủ.
Cô chỉ đeo một chiếc vòng cổ Thiên Nữ.
Đơn giản và thanh lịch.
Lúc này, cô đang khoác tay Cố Vân Phàm, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ thành thạo đi giữa những người đàn ông trong giới thượng lưu, du tẩu với thượng lưu nam nhân giữa, rất nhiều đàn ông lộ ra ánh mắt hứng thú với cô.
Hoắc Doãn Tư rất quen thuộc với ánh nhìn đó.
Đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, muốn chiếm hữu, muốn chinh phục.
Cậu nhìn chăm chú vào lớp trang điểm hoàn hảo của An Nhiên, hơi ngẩn người, cậu xác định cô đã thay đổi rất nhiều trong vài năm qua, trở nên nữ tính hơn, và tự tin hơn.
Có phải lúc nào xung quanh cô cũng có rất nhiều đàn ông không?
Mấy năm nay cô đã có người khác chưa?
Tuy nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Hoắc Doãn Tư, một quý ông sẽ không trực tiếp hỏi ở nơi công cộng, huống chi hiện giờ bọn họ chẳng là gì cả.
“Là cô An!”
Tôn Điềm hưng phấn, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Doãn Tư, nũng nịu: “Chúng ta đi chào hỏi một cái được không? Váy cô ấy đẹp quá, còn cả eo, ngực cô ấy phát triển kiểu gì mà đẹp thế.”
Nói xong, cô ta ngượng ngùng cười.
Hoắc Doãn Tư cầm chiếc cốc chân dài, rất tự nhiên bước tới.
Ánh mắt lưu luyến dán trên dáng người An Nhiên.
Thực sự thon gọn và đầy đặn hơn trước nhiều, trông rất quyến rũ.
An Nhiên vô tình quay đầu lại, đúng lúc thấy họ, nụ cười trên môi hơi cứng đờ, sau đó cô gượng cười, coi như lời tiếp đón.
Cố Vân Phàm bên cạnh nhận thấy cô có sự khác thường thì nhìn sang.
“Ha ha, đây không phải cậu ấm nhà họ Hoắc sao, trùng hợp quá.”
Cố Vân Phàm đi đến, An Nhiên là thư ký chỉ có thể phải đi theo, Cố Vân Phàm nhìn Hoắc Doãn Tư rồi cười: “Bạn gái mới? Trông rất xứng đôi.”
Ông ta còn không sợ đổ thêm dầu vào lửa, nghiêng đầu hỏi An Nhiên: “Cô nói xem có đúng không?”
Được khen ngợi, Tôn Điềm ngượng ngùng: “Cảm ơn Tổng GIám đốc Cố.”
Hoắc Doãn Tư lại nhìn chằm chằm vào An Nhiên, có vẻ như khăng khăng muốn nghe câu trả lời từ cô… Nếu trước đây An Nhiên rất có thể sẽ rưng rưng, nhưng sau ba năm, cô đã không còn là An Nhiên trước đây nữa.
Cô mỉm cười dịu dàng: “Ánh mắt của Tổng Giám đốc Hoắc, đương nhiên rất tốt.”
Cố Vân Phàm chưa kịp bỏ đá xuống giếng.
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt: “Thật sao? Thư ký An cũng nghĩ vậy? Tôi nghĩ thỉnh thoảng mình cũng sẽ nhìn lầm.”
An Nhiên bình tĩnh: “Thành công là luôn học hỏi không ngừng từ kinh nghiệm thất bại, Tổng Giám đốc Hoắc, đúng chứ?”
Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Thư ký An nghĩ thoáng thật.”
An Nhiên nói: “Dù nghĩ không tháng cũng phải nghĩ rộng, con người luôn phải tiến về phía trước!”
Không khí có phần ngưng đọng.
Tôn Điềm nhìn họ, có chút khó hiểu, không phải họ quen biết nhau sao, chẳng lẽ…
An Nhiên dịu dàng cười với cô ta: “Là thế này! Lúc còn ở Hoắc Thị, tôi có chút bất đồng với Tổng Giám đốc Hoắc trong công việc, khi từ chức cũng không thoải mái, nhưng tôi nghĩ Tổng Giám đốc Hoắc hẳn đã quên chuyện đó sau ngần ấy năm, chứ đừng nói đến quan tâm đến nó.”
Tôn Điềm vội vàng bảo vệ: “Đúng đúng đúng, Hoắc Doãn Tư sẽ không keo kiệt.”
Lời nói của An Nhiên khiến Cố Vân Phàm bật cười.
Núi không chuyển thì nước chuyển, ai ngờ An Nhiên vốn nhút nhát ngày xưa lại có thể độc lập như vậy, ông ta vừa thưởng thức vừa tự hào, cười với Hoắc Doãn Tư: “Bạn gái không tệ, tôi và An Nhiên chờ uống rượu mừng của cậu.”
Sắc mặt Hoắc Doãn Tư xám xịt.
Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của An Nhiên, gằn từng chữ: “Đến lúc đó nhất định không thể thiếu thiệp mời cho Tổng Giám đốc Cố và thư ký An.”
Cố Vân Phàm cười, cảm thấy đủ rồi, nên lại dẫn An Nhiên đi xã giao.
Hoắc Doãn Tư ngửa cổ, một ngụm uống cạn ly rượu mạnh.
Rượu mạnh vào cổ họng, vị cay độc như chuyện xưa, cậu hơi híp mắt nhìn theo người kia, trong hơi say, gương mặt thanh tú giỏi giang chồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngày xưa, tạo thành một An Nhiên mới.
So với Hoắc Doãn Tư, An Nhiên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Dường như cô đã buông bỏ những chuyện cũ, chỉ coi cậu là người quen khi xưa, nếu gặp cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu chào hỏi, không còn tình cảm cá nhân nào nữa.
Nhà vệ sinh, không hẹn mà gặp.
Hoắc Doãn Tư dựa vào tường hút thuốc, hút xong nửa điếu, An Nhiên bước ra từ nhà vệ sinh nữ, cô vừa đi vừa khẽ vuốt bộ váy dạ tiệc trên người, khi cô cụp mắt, khuôn mặt cô có đôi nét dịu dàng, rất rung động lòng người.
Nhưng Hoắc Doãn Tư biết, trái tim cô hiện giờ rất sắt đá.
“Em về thành phố B khi nào?”
Cuối cùng bọn họ có thể ở cùng một chỗ và tâm sự về quá khứ, giọng nói Hoắc Doãn Tư khi hỏi có phần khô khốc, cũng có phần chua xót.
An Nhiên ngước mắt lên, hơi giật mình.
Nhưng ngay sau đó, cô nở nụ cười chuyên nghiệp, đến trước bồn rửa tay, vặn vòi nước vàng để rửa tay, ước chừng nửa phút sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Mới hai năm!”
Hoắc Doãn Tư nhìn dáng vẻ sành sỏi của cô, trong lòng cảm thấy khó tả.
Cậu hỏi: “Em thường ra ngoài xã giao với Cố Vân Phàm?”
An Nhiên hơi khựng lại.
Sau đó cô mỉm cười, tắt vòi nước, quay lại nhìn cậu: “Sao, xã giao là phạm pháp sao? Hay nhiều năm không gặp, Tổng Giám đốc Hoắc đã nóng lóng kiểm tra hộ khẩu? Nhưng mà Tổng Giám đốc Hoắc đừng quên, lúc trước anh đã nói, tôi không có tư cách vào hộ khẩu nhà họ Hoắc, thế nên đừng có hỏi mấy câu mập mờ này nữa, với cả… Không phải anh dẫn bạn gái theo sao? Rất xinh đẹp, có vẻ gia thế cũng tốt.”
Cô dựa vào bồn rửa tay.
Nơi đây là club cao cấp, đến cả nhà vệ sinh cũng được treo đèn chùm pha lê Ý, lúc này ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn quyến rũ hơn là trưởng thành.
Rất hấp dẫn.
Hoắc Doãn Tư không thể không bước lên một bước, cậu đến rất gần cô, gần đến cô đành phải hơi cúi người ra sau để né tránh cậu, nhưng An Nhiên không lên tiếng.
Hoắc Doãn Tư nhẹ giọng cười lạnh: “Nghe giống ghen quá.”
An Nhiên cũng khẽ cười: “Tổng Giám đốc Hoắc nghĩ nhiều rồi! Trước kia tôi không nghĩ thấu đáo, nhưng bây giờ tôi có thể tự hiểu lấy, người thường như tôi so với Tổng Giám đốc Hoắc là khác nhau một trời một vực, không thích hợp cũng không xứng đôi.”
Nói xong, cô chống vai, đẩy cậu ra.
Cô đi ngang qua cậu không chút lưu luyến… Nhưng xúc cảm và nhiệt độ trên vai khiến Hoắc Doãn Tư hiểu ra.
Khác nhau, nhưng tựa như vẫn là cảm giác đó.
Nhịp tim đập…
Cậu phóng tầm mắt ra xa, thấy nơi An Nhiên đi qua, có một người đàn ông tiếp cận cô, An Nhiên rất bình tĩnh nói chuyện với người đó, hai phút sau, cô quay lại bên cạnh Cố Vân Phàm.
Thực tế, ở đây có rất nhiều cô gái con nhà danh giá.
Nhưng phần lớn ánh nhìn của đàn ông đều đổ dồn vào An Nhiên, cô ấy mang mùi vị của cả phụ nữ lẫn cô gái, rất hấp dẫn.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, dập tàn thuốc.
Nhìn lại, An Nhiên không còn ở trong phòng tiệc nữa, lẽ ra cậu nên qua xem, nhưng cậu không làm.
Cậu vẫn một mình ở trong nhà vệ sinh.
Cậu muốn ở một mình.
Khi rời khỏi đã gần mười một giờ, Hoắc Doãn Tư không hứng thú nhưng Tôn Điềm rõ ràng rất vui vẻ, cô ta chưa từng có cơ hội tham gia tiệc tối như vậy, nên không khỏi ríu rít chia sẻ trong thang máy.
Xuống tầng một, Hoắc Doãn Tư đang định lên xe thì thấy An Nhiên.