Những người đàn ông bận rộn làm việc, nói một chút về chuyện làm ăn.
Bọn trẻ cùng nhau chơi đùa.
Những người phụ nữ tập trung một chỗ, nói chuyện tin đồn tai tiếng, còn có cả chuyện trong giới thời trang… Bởi vì đều là người trong nhà, cho nên nói chuyện cởi mở hơn.
Chạng vạng năm giờ chiều, ở cổng vang lên tiếng còi xe hơi.
Lục Thước ngước mắt nhìn, rất bình tĩnh nói: “Diệp Bạch đến rồi!”
Anh ấy nhấc mông đứng dậy, Trương Sùng Quang liền biết anh ấy đang suy nghĩ gì, thờ ơ hỏi: “Gần đây cậu có qua lại với anh ta sao?”
Lục Thước sửa lại cúc áo sơ mi, miệng cười nhưng không cười: “Đúng vậy!”
Anh ấy còn sửa sang lại cho người anh Trương Sùng Quang yêu quý của mình và nói: “Từ nhỏ tôi đi theo học tập bên cạnh anh Sùng Quang, anh Sùng Quang làm, tôi hiển nhiên cũng làm!”
Trương Sùng Quang cúi đầu, chầm chậm nói: “Bỏ tay ra đi! Lòng chiếm hữu của Hoắc Tây rất mạnh.”
Lục Thước nới lỏng cổ áo của Trương Sùng Quang ra một xíu.
Bên trong có một vết son môi của con gái, nghĩ cũng biết là ai để lại.
Thật đúng là!
Anh ấy buông Trương Sùng Quang ra, lúc quay người Diệp Bạch đã đi đến…Nhìn thoáng qua một cái chỉ thấy người đàn ông của hai nhà họ Hoắc và nhà họ Lục đang đứng xếp hàng.
Trương Sùng Quang, Hoắc Doãn Tư và Lục Thước.
Ngay cả Cố Vân Phàm cũng được mời đến.
May mắn, không mời Chương Bách Ngôn.
Lục Thước nhẹ nhàng kéo khuy tay áo lên, vẫn là một vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi muốn mời Tổng Giám đốc Chương đến, nhưng xét thấy người ta mới đính hôn, giống như một cặp vợ chồng mới cưới, thực sự không tiện quấy rầy! Lại suy nghĩ một chút, Tổng Giám đốc Diệp đang rảnh mà! Sao… anh không không mang theo cô thư ký xinh đẹp kia vậy? Tính ra cũng đã có nhiều năm cảm tình, lúc nào sẽ cho người ta một câu trả lời thế?”
Anh ấy nói chuyện, cầm súng cầm gậy, chèn ép vào chỗ chết.
Cuối cùng Lục Huân cũng hiểu được ý của anh ấy.
Đây là gọi người đến, đánh cho không chừa lối thoát, có thể đã khó chịu với Diệp Bạch rất lâu rồi.
Cô ấy định khuyên nhủ, nhưng lại nhát không dám lên!
Ngược lại, Lục U nhàn nhạt nói: “Em không sao mà! Đều sống ở thành phố B, hôm nay không gặp thì dù sao ngày mai vẫn sẽ gặp.”
Lục U nói xong rồi nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt cô vừa vặn chạm mắt với Diệp Bạch.
Vì anh đang nhìn cô.
Lục U chỉ nhìn anh hai giây rồi di chuyển ánh mắt, tiếp tục nói vài chuyện cá nhân của phụ nữ với Hoắc Kiều.
Diệp Bạch vẫn nhìn cô.
Vài xiên cá chiên nhỏ được ném vào tay anh, Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Không mang đồ ăn theo cũng không trả tiền! Không làm thì không được ăn! Không chỉ cậu, còn có Lục U và Tiểu Lục Hồi ăn nữa, cậu đều phải nướng!”
Diệp Bạch cười nhạt, ngồi nướng cá.
Lục Thước bàn chuyện làm ăn với Hoắc Doãn Tư, ngược lại Trương Sùng Quang nghiện con gái, ôm lấy Tiểu Hoắc Tinh... Cô bé vài tuổi ngoan ngoãn ở trong lòng bố, ăn thịt nướng thơm phức.
Thịt đều là Diệp Bạch nướng.
Trương Sùng Quang an ủi anh: “Cậu cũng đừng khó chịu! Đây là quy định ở nơi này, những người tập sự luôn phải vất vả hơn chút, khi hai thằng nhóc Lục Thước và Hoắc Doãn Tư hợp thành nhóm chèn ép người khác... Tốt nhất cậu đừng phản kháng! Phản kháng cũng chẳng ích gì, ý nghĩ xấu trong bụng hai đứa nó đều là người này nhiều hơn người kia!”
Diệp Bạch đã sớm trải nghiệm qua.
Trương Sùng Quang vẫn giữ khoảng cách với anh, dù sao bản thân anh ấy cũng mới có vài ngày tốt đẹp.
Anh ấy lừa Diệp Bạch nướng rất nhiều thịt.
Kết quả là mấy ngày nay dạ dày của Lục U không tốt lắm, không ăn những thứ dầu mỡ này... Tiểu Lục Hồi cũng quá nhỏ không thể ăn được, kết quả Trương Quang Sùng được hời.
Diệp Bạch cũng không tức giận.
Một mình anh nấu ăn cho Lục U và Tiểu Lục Hồi, dùng một con cua hoàng đế thượng hạng làm một phần món ăn.
Ra khỏi phòng bếp, trong sân, hoàng hôn đã buông xuống.
Lại không thấy bóng dáng Lục U và Tiểu Lục Hồi đâu.