Mưa gió bão bùng.
Mưa lớn khiến đất trời mù mịt.
Chỉ có bầu trời tối tăm ở phía xa, mới có một điểm sáng, tựa như một cái lỗ khổng lồ trên bầu trời.
Trần xe Lục Khiêm bị đập trúng.
Nước mưa ồ ạt chảy vào.
Tuy là mùa hè, nhưng đêm khuya lại mưa lớn như vậy, chẳng mấy chốc cả người cũng lạnh lẽo.
Nửa tiếng sau, chiếc xe cuối cùng cũng tìm được tiệm thuốc hai mươi bốn giờ.
Lục Khiêm dừng xe.
Cả người ướt đẫm xuống xe, chạy vào tiệm thuốc, nhân viên bán hàng đang nghe tiếng mưa ngồi ngáp, thì thấy một người đàn ông cả người ướt đẫm đi vào, gương mặt nho nhã trắng nhợt không có chút máu.
Cô ta vội đứng dậy: “Anh à, mưa lớn như vậy anh còn ra ngoài làm gì? Muốn mua thuốc gì?”
Lục Khiêm thở hổn hển.
“Thuốc tiêu viêm và hạ sốt cho trẻ, cả miếng dán hạ sốt nữa!”
Nhân viên bán hàng nhìn ông có vẻ có tiền.
Cô ta tự mình làm chủ, lấy loại thuốc tốt nhất, rồi lấy mấy cái túi bọc mấy lớp.
Lục Khiêm thuê máy sạc pin.
Mới mở điện thoại lên, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Minh Châu gọi đến.
Ông gọi lại nói một câu đơn giản: “Anh sắp đến bên đó rồi.”
Nói xong ông đã cúp máy, lao vào màn mưa.
Mưa lớn tầm tã.
Lúc ông ấy lên xe, trong xe đã ướt phân nửa, cũng may vẫn khởi động được.
Khi ông đến chung cư Minh Châu, đã là một tiếng sau.
Bảo mẫu mở cửa, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Ông Lục, ông mau thay quần áo đi!”
Lục Khiêm lại nhanh chân bước vào phòng trẻ em: “Tôi xem Thước Thước trước.”
Bảo mẫu đi theo.
Lục Khiêm đẩy cửa, thì thấy Thước Thước nằm trên giường nhỏ, gương mặt nhỏ đỏ ửng.
Đầu giường có nhiệt kế.
Lục Khiêm cầm lên, để dưới nách đứa nhỏ, vừa hỏi: “Nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu?”
“Ba mươi chín độ.”
Yết hầu Lục Khiêm khẽ động.
Ông lau sạch tay, nhẹ nhàng đặt lên trán Thước Thước, có lẽ là tay ông lạnh khiến đứa nhỏ thoải mái hơn tự động dựa vào tay ông, đứa nhỏ sốt đến mơ hồ, mở mắt thì thấy một người.
Cái miệng hồng hào của cậu bé vô thức lầm bầm: “Ông cậu.”
Bảo mẫu không biết nguyên do.
Bà ấy yêu thương nói: “Sốt đến mơ màng rồi, Thước Thước, đây là bố cháu.”
Tiểu Thước Thước không tỉnh lại.
Cậu bé dán sát mặt mình vào tay Lục Khiêm, lại thì thầm gọi một tiếng ông cậu.
Trong lòng Lục Khiêm mềm mại.
Cho dù hiện tại thân thể ông không thoải mái, nhưng ông vẫn cố gắn dịu dàng, khẽ xoa đầu cậu bé, sau đó rút nhiệt kế dưới nách cậu bé ra.
Đúng là ba mươi chín độ.
Lục Khiêm dán miếng hạ sốt lên trán Tiểu Lục Thước, rồi lại bảo người làm rót ly nước lọc đến.
Đêm mưa như vậy, không ra ngoài được.
Bác sĩ cũng không đến được!
Lúc ông đến, bên ngoài không có một chiếc xe nào, có vẻ tàu điện ngầm cũng đã dừng rồi.
Bảo mẫu rót nước đem đến.
Lục Khiêm nhìn quần áo của mình, bảo bảo mẫu đi lấy bộ quần áo tắm đến, ông thay xong thì để Tiểu Lục Thước dựa vào mình, nhẹ nhàng vỗ về cậu bé nóng sốt: “Thước Thước, uống thuốc rồi ngủ.”
Cậu bé mơ mơ màng màng.
Lục Khiêm lấy thuốc, bỏ vào miệng cậu bé, nhìn cậu bé nuốt xuống.
Rồi cho cậu bé uống nước.
Tiểu Lục Thước uống thuốc, rồi nằm xuống, thuốc cũng không phải vạn năng.
Lúc thì cậu bé thấy nóng, lúc thì lại thấy cả người lạnh run.
Lúc khó chịu nhất, cậu bé kéo tay Lục Khiêm gọi ông cậu, Lục Khiêm đau lòng không thôi, ông xoa thân thể nóng hổi của cậu bé, vắt khăn ấm từ trong phòng tắm, lau một lượt cho cậu bé.
Nửa tiếng sau, nhiệt độ cũng giảm bớt.
Hơn ba mươi tám độ.
Buổi đêm càng tối hơn.