Ôn Noãn nói xong rồi vẫn khóc.
Cô quá thích anh, có lẽ đến tận bây giờ vẫn thích.
Cho dù người trước mặt có rất nhiều khuyết điểm, cho dù tính tình của anh vừa không tốt lại còn rất khó chịu, còn cực kỳ thích làm chuyện đó nhưng trong lòng Ôn Noãn biết rất rõ.
Cô thích anh!
Thế nhưng dù có thích đi chăng nữa, cô cũng chỉ có thể bảo vệ trái tim của mình.
Cô không muốn khiến bản thân trở nên thảm hại!
Hoắc Minh đưa lòng bàn tay ấm áp lau nhẹ khóe mắt của cô, thế nhưng anh càng dịu dàng Ôn Noãn lại khóc càng dữ dội hơn… Cuối cùng cô không ngừng lại được.
Anh dứt khoát kéo cô vào trong lòng, tự mình châm một điếu thuốc lá.
Hoắc Minh dựa vào trên sô pha, từ từ hút thuốc, dáng vẻ khôi ngô kia rất quyến rũ.
Miễn là phụ nữ đều sẽ muốn nhào về phía anh.
Ôn Noãn không nói lời nào, cô chỉ dán trong lòng anh, yên lặng rơi lệ.
Nước mắt cô chảy nhòe vào trong áo sơ mi của anh, nóng ẩm, thật ra cũng không được thoải mái cho lắm, thế nhưng Hoắc Minh đã quá hiểu tính cô…
Anh hút hết hơn nửa điếu thuốc mới nhẹ giọng hỏi.
“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
“Lần này chúng ta cứ từ từ, em không muốn làm chuyện kia thì chúng ta không làm, anh chỉ muốn em thoải mái!”
…
Ôn Noãn không nói lời nào.
Hoắc Minh cũng biết trong lòng cô mình là loại người như thế nào!
Thật ra anh rất vội, trước khi Ôn Noãn xuất hiện anh không có bất kỳ người phụ nữ nào, tất nhiên cũng không thể hiện ra mình thiếu thốn đến thế.
Nhưng lúc một người phụ nữ mà mình thích ngày nào cũng xuất hiện trong nhà.
Anh là thằng ngốc mới không làm, đúng không?
Anh cũng đoán được đại khái tâm tư của Ôn Noãn, anh đã từng nhìn thấy cô hẹn hò cùng với Cảnh Từ, đi xem biểu diễn nghệ thuật, thưởng thức pháo hoa… Ở trong lòng Hoắc Minh vô cùng chướng mắt.
Gà què mới chơi mấy cái đó!
Nhưng anh lại vô cùng may mắn, Ôn Noãn chỉ yêu đương với Cảnh Từ mười ngày.
Nếu là Khương Duệ, chuyện đó lại không chắc!
Anh hiểu rõ tâm tư của cô, tất nhiên biết nên dỗ cô như thế nào.
“Ngày mai… Chúng ta đi nghe nhạc hội nhé?”
Ôn Noãn không muốn!
Cô không muốn đi ra ngoài với anh.
Hoắc Minh biết rõ phải đối phó với cô thế nào, lại châm thêm điếu thuốc lá, hút một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thổi về phía cô: “Không muốn hẹn hò vậy chúng ta tới khách sạn nha?”
Ôn Noãn bực rồi.
Cô đứng dậy muốn rời đi, Hoắc Minh giữ chặt cô, dịu dàng nói: “Anh đưa em đi! Ngày mai chờ điện thoại của anh, anh kêu thư ký Trương đặt vé.”
Lần này Ôn Noãn không nói gì nữa.
Ít nhiều cô cũng đã có phần xuôi theo…
Hoắc Minh rất mệt, hơn nữa còn không được làm chuyện kia, nhưng theo đuổi phụ nữ thì cần phải tốn thời gian thôi.
Anh lái xe đưa cô về chung cư.
Anh nói rõ nếu đã quay ngựa bắt đầu theo đuổi phụ nữ, vậy thì phải gọi là vô cùng săn sóc.
Cô nhận chìa khóa xe, nói câu cảm ơn.
Tài xế cũng rất biết cách nói chuyện: “Luật sư Hoắc đã dặn tôi không được đánh thức cô Ôn.”
Ôn Noãn gật đầu rồi lại nói một câu cảm ơn nữa.
Cô ngồi trên xe bỗng nhận được điện thoại của dì Nguyễn.
Dì Nguyễn nói sáng sớm hôm nay Hoắc Minh tới thăm bệnh, mang theo rất nhiều đồ bổ quý giá.
Dì Nguyễn vẫn không hiểu được mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Cho nên đành hỏi Ôn Noãn một chút.