Ôn Noãn uống xong cà phê, cô chậm rãi đi bộ về căn hộ thay vì bắt taxi.
Chiếc Continental vàng kim của Hoắc Minh đậu phía dưới.
Anh đang ngồi trong xe hút thuốc, cửa bên kia mở, như đang đợi ai.
Khi Ôn Noãn đi tới, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn lên xe, cô nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao?”
Hoắc Minh dập điếu thuốc, cười nhẹ.
"Đau lòng cho Khương Duệ rồi sao?"
"Anh muốn gì chẳng phải em đã biết rồi? Anh chỉ muốn em cam đoan sẽ không gặp Khương Duệ nữa mà thôi, rất khó hay sao?"
Ôn Noãn khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh.
Anh bày ra kế hoạch khiến công ty của Khương Duệ gần như phá sản chỉ vì muốn cô không gặp Khương Duệ nữa mà thôi?!
“Hoắc Minh, anh thật quá đáng!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười lạnh: "Anh còn chưa kêu em về lại bên cạnh anh, sống chung với anh mà bảo là quá đáng hay sao?"
“Sống chung?"
Hoắc Minh ân cần giải thích với cô: “Chúng ta chỉ ăn cùng ngủ mà thôi!”
Ôn Noãn bỗng nhiên im lặng, cô ngồi bên cạnh anh, im lặng đến khó tin.
Hoắc Minh ngắm nhìn khuôn mặt của cô...
Anh đã nhiều ngày không gặp cô, nếu không có Khương Duệ thì cô cũng không lên xe của anh chứ đừng nói đến việc nói chuyện với anh.
Không hiểu sao Hoắc Minh cảm thấy hơi ghen tị!
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng động, cô mở tủ lạnh nhỏ trong xe, lấy ra một lon Coca ướp lạnh, dùng tay mở nắp ra... Hoắc Minh chỉ nhìn chứ không ngăn cô lại.
Coca lạnh như băng... Đổ thẳng xuống quần anh.
Nhiệt độ rét lạnh khiến Hoắc Minh suýt nữa nhảy dựng lên!
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch!
Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Minh, anh cứ thử ngăn tôi xem!"
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe nhưng Hoắc Minh lại ấn cô xuống rồi khóa cửa xe. Giọng anh khàn khàn: “Em làm ướt quần của anh mà muốn bỏ chạy à? Không định chịu trách nhiệm lau sạch à?”
Ôn Noãn dùng sức rút tay ra nhưng không được, bị anh kéo qua lau sạch chỗ ấy... Lau một hồi, yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Ôn Noãn, em cố ý đúng không?"
Ôn Noãn dùng sức hất anh ra.
Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt anh tuấn như kiềm chế một loại cảm xúc gì đó.
Ánh mắt cả hai đầy ẩn ý.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, đã lâu rồi anh không có làm, rất muốn!”
Vành mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên...
Là người thì sẽ có nhu cầu, nhưng sao Hoắc Minh vẫn có thể tự tin nói anh muốn làm chuyện ấy với cô sau khi đã tổn thương cô? Cô lại cảm giác được sự bất bình đẳng giữa hai người họ.
Cô hơi ngẩng đầu lên, kiềm chế bản thân không làm chuyện mất lý trí.
Sau đó cô dùng hết sức lực, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi chẳng muốn chút nào!"
Cô tưởng anh sẽ tức giận…
Không ngờ Hoắc Minh lại không hề tức giận, không những không tức giận mà còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt thanh tú của cô, giống như vô số lần trước đây!
Sự dịu dàng như vậy khiến trái tim Ôn Noãn đau nhói!
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: "Chiếc xe này người ngoài sẽ không nhìn rõ được bên trong xe. Ôn Noãn, anh thật sự rất nhớ em!"
……
Ôn Noãn giật mình.
Sau đó cô bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Minh, anh muốn làm gì?"
Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, khàn giọng dỗ dành: “Đừng cử động, nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm gì em! Ngoan nhé… Ai bảo em đổ Coca lên người anh, anh vốn chỉ định đến thăm em một lát mà thôi! Hừ... Ôn Noãn...anh rất nhớ em..."
Ôn Noãn trốn không thoát.
Cô chỉ có thể quay mặt đi, lựa chọn không nhìn cũng không nghe...