Hoắc Minh nhận ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao
Ôn Noãn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô dựa vào ghế ngồi, trầm giọng nói: “Hình như em vừa nhìn thấy Đinh Tranh! Minh, nửa đêm cô ta ở chỗ này làm gì? Có phải cô ta cố tình theo dõi chúng ta không?"
Hoắc Minh cau mày.
Anh nhẹ nhàng vỗ tay cô: “Để ngày mai anh cho người đi xem camera xem sao!”
Ôn Noan đồng ý, nhưng lòng cô vẫn rất khó để bình tĩnh trở lại. Đến tận khi về đến nhà cô vẫn trong trạng thái không yên tân, Hoắc Minh cho cô uống sữa bò nóng, cô uống hết mới thấy đỡ hơn một chút.
Dưới ánh đèn mờ.
Ôn Noãn dựa vào đầu giường, nhìn hơi yếu đuối.
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Bây giờ anh gọi điện thoại đi lấy camera luôn, em đừng lo lắng, nhé?”
Anh để cô ngủ trước rồi một mình đi đến phòng sách.
Hoắc Minh vận dụng mối quan hệ, chỉ trong ba mươi phút đã lấy được camera giám sát ở bãi đỗ xe. Bên trong chiếc xe thể thao màu đỏ kia đúng là phụ nữ, tuy nhiên cũng không phải Đinh Tranh.
Hoắc Minh nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Anh nói cảm ơn người kia: “Làm phiền Cục trưởng Hách rồi, lần sau tôi sẽ mời ông ăn cơm!”
Đối phương cũng nói vài câu khách sáo.
Hoắc Minh trở về phòng ngủ, thấy Ôn Noãn còn chưa ngủ, anh đi qua sờ đầu cô: “Anh đã điều tra rồi, không phải Đinh Tranh! Chỉ là phong cách hơi giống nhau thôi.
Mặt Ôn Noãn tựa vào lòng bàn tay anh cười nhẹ.
Cô nghĩ, có lẽ tinh thần của cô đã quá căng thẳng rồi.
Đêm khuya, cô đã ngủ.
Cô lại gặp ác mộng, cô lại mơ thấy Cố Trường Khanh.
cá
Giữa con đường quốc lộ mênh mông, dưới ánh đèn mờ, Cố Trường Khanh bị xe xúc cát đè bẹp dí. Nhìn từ cửa sổ xe, cả người hắn ta be bét máu không thể cử động được nhưng tay hắn vẫn cầm một cái khóa bình an.
Nó tỏa ánh sáng xanh giữa đêm tối.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới.
Cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng, đối lập hoàn toàn với máu tươi trên người Cố Trường Khanh.
Hắn vẫn còn ý thức, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô, vươn tay về phía cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn ngồi xổm.
Tay cô run rẩy chạm vào cơ thể của hắn, vẫn còn ấm áp.
“Tôi gọi xe cứu thương cho anh!”
Cô nghe thấy giọng nói hốt hoảng của mình.
Cố Trường Khanh không hề cử động, khuôn mặt đầy sự đau thương, hắn nói với cô: “Đã quá muộn rồi Ôn Noãn! Đã quá muộn rồi!”
Ôn Noãn nắm chặt bàn tay của hắn.
Mặc dù cô từng hận hắn, nhưng cô cũng không muốn hắn chết.
Cô bắt đầu kéo hắn ra ngoài xe, giọng nói đầy sự lo lắng: “Cố Trường Khanh, anh cố chịu đựng đi, tôi đưa anh đi..”
Nhưng dù cô có kéo như thế nào cũng không thể di chuyển hắn được một centimet nào hết.
Ôn Noãn khóc.
Ngón tay Cố Trường Khanh giật nhẹ.
Một cái khóa bình an dính máu rơi vào lòng bàn tay của Ôn Noãn.
Hắn nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, cái này cho em... Anh phải đi rồi”
Nói xong, cơ thể của hắn từ từ trong suốt.
Trên trời những đóa hoa máu màu đỏ bay lên rồi dần dần nhạt bớt.
Ôn Noãn lấy tay vơ vét nhưng lại không giữ được chút nào.
Cố Trường Khanh chết rồi...
Trừ chiếc khóa bình an, hắn còn để lại cho cô một nụ cười cuối cùng và ba chữ không thành tiếng: “Anh yêu em.”
“Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh!”
Ôn Noãn bừng tỉnh từ giấc mơ.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, không ngừng gọi cái tên này.
Cô bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“Ôn Noãn, em nằm mơ rồi!” Hoắc Minh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng giống như đối xử với một đứa trẻ.
Ôn Noãn ngước mắt trong lòng anh.
Khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt, môi cô vẫn còn đang run rẩy, cô nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ.
“Minh! Em mơ thấy Cố Trường Khanh rồi.”
Cô nắm áo ngủ của anh, bối rối nói.
Hoắc Minh ôm cả người cô vào lòng, không ngừng vỗ về cô: “Chỉ là mơ thôi! Ôn Noãn, chỉ là mơ thôi.
Nước mắt Ôn Noãn lại tuôn rơi.
Cô sợ hãi.
Cô áp sát ngực anh, giọng nói cứ như con mèo nhỏ đang kêu: “Minh, em mơ thấy cả người hắn ta đầy máu ngồi trong xe. Em đi giữ hắn ta nhưng lại không thấy hắn ta đâu nữa.
Cô ôm cổ anh, nức nở nói: “Trong giấc mơ, hắn ta đưa em khóa bình an.”
Thật ra Ôn Noãn hơi đau lòng.
Nếu lúc trước cô nhận lấy khóa bình an ấy, có phải Cố Trường Khanh sẽ không đi con đường kia không, có phải hắn ta sẽ không chết không?
Chia tay làm cả hai bên hạnh phúc.
Cô không thể chúc phúc cho hắn ta, nhưng cô cũng không muốn hắn ta chết.
Ôn Noãn mở cửa lòng nói những điều này với Hoắc Minh...
Hoắc Minh không ngừng hôn cô.
Là một người đàn ông, anh không thể không có cảm xúc gì khi thấy vợ mình mơ thấy mối tình đầu đã chết. Nhưng anh biết cái chết của Cố Trường Khanh đã để lại bóng ma trong lòng Ôn Noãn, nếu không cô đã không nhìn nhầm Đinh Tranh, lại nằm mơ thường xuyên như vậy.
Hoắc Minh vuốt lưng cô, thấp giọng nói: “Để ngày mai anh đưa em đi chào tạm biệt!”
Ôn Noãn tựa vào vai anh, không nói gì...
Sau đó, dù cô vẫn sát trong lòng anh nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.
Bên ngoài có tiếng mưa rơi.