Ông biết Minh Châu mềm lòng, nhưng ông cũng biết, cô không trách đã là rộng lượng rồi.
So sánh với trước kia, rốt cuộc cũng có khác biệt.
Nhất thời, ông hơi hoài niệm về quá khứ, hai người nói chuyện không xa cách.
Chỉ trách ông thôi.
Minh Châu đang trong lúc tươi đẹp nhất, ông lại không cho cô một căn nhà.
Lục Khiêm xem thời gian, giữ cô lại: “Tối nay ngủ lại đây đi! Bên trong có cái giường ngủ, đủ cho Thước Thước và Lục U ngủ rồi.”
Minh Châu biết Tiểu Thước Thước muốn ngủ lại nên đã đồng ý.
Lục Khiêm cắn tai cô, nói nhỏ: “Em ngủ cùng anh!”
Minh Châu không chịu, cô trợn mắt nói: “Em ngủ ngoài salon, rất rộng rãi.”
Lục Khiêm không muốn ép cô, cũng đồng ý.
Hai người ở trong phòng tắm khoảng hai mươi phút mới đi ra. Khi hai người ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp của Lục Thước luân phiên qua lại trên mặt họ, nhưng lại không nhìn ra tâm trạng trong mắt.
Lục Khiêm làm cha rồi còn làm chuyện xấu.
Ông khẽ ho để che giấu: “Bố nói chuyện với mẹ con, tối nay con và em gái ở lại đây.”
Tiểu Lục Thước nhìn ông.
Lục Khiêm cho rằng cậu không đồng ý.
Kết quả, cậu bé phì cười ôm một cái ba lô nhỏ ra, mở ra, đổ hết đồ vật bên trong ra.
Váy của Lục U, quần áo ngủ của Lục U.
Sữa bột của Lục U.
Tã của Lục U.
Còn có quyển truyện Lục U thích nghe đọc trước khi đi ngủ nữa.
Lục Khiêm: “…”
Dưới cây đèn chân không, khuôn mặt nhỏ của Lục Thước trắng sáng. Cậu bé cắn đôi môi đỏ, nói: “Em cứ khóc đòi tới đây, con cũng hết cách rồi. Nếu không vì em ấy, chắc chắn tối nay con sẽ về nhà ngủ.”
Ánh mắt Lục Khiêm rất sâu.
Hồi lâu, ông chậm rãi nói: “Con đang bắt nạt em gái con không biết nói chuyện đấy hả? Nhỏ thế mà đã nghĩ một đằng nói một nẻo rồi, giống y như mẹ con khi còn bé!”
Tiểu Lục thước bị vạch trần, không biết giấu mặt vào đâu.
Cậu bé Thẹn quá hóa giận: “Mẹ còn nhỏ mà bố cũng không bỏ qua à?”
“Hồi đó mẹ con hai tám, hai chín tuổi rồi.”
Tiểu Thước Thước lẩm bẩm: “Thế bố phải già đến mức nào?”
Lục Khiêm: “…”
Mặt Minh Châu đỏ ửng, cô cảm thấy Lục U mới là con ruột của cô.
Bất kể thế nào, ba mẹ con cũng ở lại.
Lục Thước ôm Lục U lên, đi vào gian phòng ngủ: “Con chăm sóc em, bố mẹ không cần để ý bọn con đâu.”
Lục Khiêm mỉm cười.
Khi cậu bé đóng cửa lại, ông vỗ vị trí bên cạnh mình, nhìn Minh Châu: “Không lên giường ngủ thật à? Giường một mét tám mà không nằm thoải mái hơn sofa à?”
Minh Châu khom người, trải chăn ra sofa.
Lục Khiêm đi tới.
Ông ôm eo cô từ phía sau, dán vào tai cô, nói: “Vừa rồi anh thấy em rất muốn, ngủ chung, anh làm cho em.”
Minh Châu vô cùng xấu hổ, mặt nóng như lửa.
“Làm gì đó?”
“Đã thế này rồi còn nói thế nữa?”
Thật ra cô bị ông đâm trúng tim đen, nhưng phụ nữ đều sĩ diện hão, đặc biệt là trong chuyện này, đâu bằng lòng thừa nhận cơ chứ.
Hơn nữa, sức khỏe ông không tốt, không làm được thật.
Lại bị ông chọc ghẹo!
Minh Châu nằm xuống salon, kéo chăn che mặt, không chịu để ý ông nữa.
Lục Khiêm kéo chăn: “Tức giận à?”
Cô không cử động.
Lục Khiêm ngồi xuống, nhìn theo hình dạng mềm, nhẹ nhàng kéo tai cô, rồi ghé sát lại, nhẹ giọng nói: “Là anh muốn em, được không?”
Cô vẫn không nói lời nào.
Lục Khiêm nhếch môi, khẽ cười, quay lại nằm lên giường bệnh.
Đèn tắt.
Cách ông không xa là Minh Châu, phòng bên cạnh lại là con trai, con gái của ông.
Lục Khiêm thả lỏng, ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Khi ông tỉnh lại, ông thấy ngực hơi nặng.
Là Lục U.
Nửa đêm cô bé đòi uống sữa, Lục Thước đâu biết làm chuyện đó, ngủ rất say.
Tiểu Lục U mở cửa, đi chân trần chạy đến chỗ bố. Lúc này, cô bé đang chôn mặt trong ngực bố mà ngủ say, đôi chân ngủ cũng đặt trên bụng Lục Khiêm.
Lục Khiêm không cường tráng, nhưng lượng mỡ cơ thể thấp.
Trên bụng còn có múi.
Khi chân ngứa ngáy, Lục U sẽ cọ xát.
…