Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn nói xong.
Hoắc Minh bị ép đến mức anh vốn nên tức giận nhưng lúc này anh không những không tức giận mà lại cảm thấy rất thú vị!
Ôn Noãn cầm lấy đồ vật mát xa, tự mình mát xa.
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, lúc cô cụp mắt xuống, lộ ra vẻ sáng ngời như tranh vẽ.
Anh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Khuôn mặt của cô ấy không đẹp bằng em!”
Động tác trên tay ôn Noãn chậm lại, sau đó nhẹ nhàng giơ một chân lên, tiếp tục bôi… Hoắc Minh nhìn đôi chân thon dài kia, ngay cả đầu gối của cô cũng nhẹ nhàng yếu ớt, đến tận bây giờ anh cũng chưa từng thấy chân ai mê người như vậy!
Anh không kìm được lòng, yếu hầu trượt lên trượt xuống!
Lúc lên xe, ôn Noãn ngồi ghế sau.
Hai tay Hoắc Minh đặt lên trên tay lái, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc ôn, em thật sự coi tồi
là tài xế sao?”
Ôn Noãn lật xem tài liệu.
Nghe vậy, cô không hề ngước mắt lên, chỉ nhẹ nói: “Tôi muốn xem tài liệu!”
Hoắc Minh nhíu mày: “Phụ nữ kiếm nhiều tiền như vậy đế làm gì?”
Ôn Noãn bỗng nhiên mỉm cười: “Đây là ‘chồng’ tôi đế lại cho tôi, đương nhiên tôi phải trân trọng rồi!”
Hoắc Minh không nói gì thêm.
Anh bị Ôn Noãn làm cho tức giận.
Ôn Noãn tiếp tục lật xem tài liệu, không bị anh ảnh hưởng chút nào, sau đó bọn họ cũng không nói gì thêm.
Đến khi tới nhà họ Hoắc.
Xe mới dừng lại, Tiểu Hoắc Tây lập tức chạy đến đây, mái tóc xoăn màu trà cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Hoắc Tây dắt tay mẹ, ngọt ngào nói: “Mẹ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn ngồi xốm xuống rồi hôn con bé một cái, sau đó nắm tay Tiểu Hoắc Tây đi về phía biệt thự.
Mặt trời mùa đông lên cao.
Cô mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, tóc được vén nhẹ lên phía sau, xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là khi nhìn từ sau lưng, vòng eo của cô thon đến mức không thế nhận ra rằng cô đã sinh hai đứa con… Rất thon gọn!
Từ khi Hoắc Minh trở về, anh tận hưởng tất cả mọi thứ mà ồn Noãn có.
n cần chăm sóc, hôn nhân và còn ánh mắt ngưỡng mộ!
Nhưng khi người phụ nữ đột nhiên không quanh quấn mình nữa, người đàn ông vẫn có một chút lạc lõng.
Đặc biệt là anh muốn lên giường với cô.
Hoắc Minh không đi cùng vào mà đứng bên cạnh xe, từ từ hút hết một điếu thuốc.
Anh đứng đây để suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và ôn Noãn.
Anh bắt đầu có hơi hối hận, có lẽ ngày đó anh không nên nói những lời đó…
Anh không nên nói, ôn Noãn coi anh là thế thân.
Bởi vì hồm nay, cô quang minh chính đại coi anh là thế thân!
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đang định đi vào nhà chính, Hoắc Chấn Đông dẫn Thước Thước đi ra, vừa nhìn thấy con trai ông liền tức giận…
Đồ vô dụng!
Nếu không trêu vợ tức giận, thì vợ anh có thế đến đây mỗi ngày sao?
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười lạnh lùng mà cao quý: “Bố còn tưởng rằng, cậu chủ Hoắc có thể chịu đựng được! Thế nào, cuối cùng cũng chịu quay lại thăm vợ con rồi? Khuôn mặt nhỏ nhắn trong văn phòng kia không đủ để con nhìn sao?”
Hoắc Minh bị ép buộc.
Anh cười khổ: “Bố, không có chuyện như vậy đâu!”
Ánh mắt Hoắc chấn Đông thật sâu: “Bố nói cho mày biết, nếu mày dám phản bội về tinh thần hoặc thể chất, Ôn Noãn có thể sẽ thiến cái của mày đi! Bố mày cũng không quan tâm, dù sao bố đã có một trai một gái rất ngoan ngoãn ở đây rồi! Mày… Liệu mà làm!”
Hoắc Minh nhíu mày: “Con không có ý đó!”
“Tốt nhất là không có!”
Thấy ánh mặt trời đã không còn nữa, Hoắc Chấn Đông dẫn Tiểu Thước Thước đi đến chỗ khác để phơi nắng, bác sĩ nói cậu bé cần phơi nắng nhiều hơn!
Cả đêm, Hoắc Minh chẳng gặp được ôn
Noãn.
Anh cũng không muốn tỏ ra vội vàng, mãi đến khi ngủ anh mới mở cửa phòng bọn trẻ ra.
Tiểu Hoắc Tây và Doãn Tư ở cùng một phòng.
Doãn Tư đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trông lấp lánh và bình yên.
Tiểu Hoắc Tây đang tắm rửa trong phòng tắm.
Ôn Noãn vừa cho bé ăn xong, còn chưa kịp kéo váy lông dê xuống, Hoắc Minh đã đi vào!
Bầu không khí trở nên vi diệu…
Hoắc Minh đi đến, nhỏ giọng nói: “Bên kia bị căng lên có khó chịu khỏng?”
Vẻ mặt Ôn Noãn không có biếu cảm gì: “Chút nữa tôi sẽ hút ra đế sáng mai cho Doãn Tư uổng!”
“Đế tôi làm giúp em!”
Ôn Noãn cảm thấy anh thật không biết xấu hố, bây giờ bọn họ đang chiến tranh lạnh, nhưng anh vẫn muốn đòi cho đủ trong chuyện thân mật vợ chồng!
Không muốn trả giá bằng tình cảm, anh chỉ muốn ngủ với cô!
Ôn Noãn nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cô biết nhất thời Hoắc Tây sẽ không đi ra, cho nên cô vòng tay qua cổ người đàn ông, thở ra: “Tôi khó chịu?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh tràn đầy dục vọng.
Anh nắm chặt eo nhỏ của cô, khẽ kéo cô sát về phía mình, nhỏ giọng lấm bẩm: “Vừa tập thể hình vừa dưỡng da, bà Hoắc, em có dám nói em không dụ dổ tôi không?”
Ôn Noãn hôn môi anh.
Cô không cho anh hoàn toàn, nông sâu nhẹ nhàng tiến vào, câu dẫn đến lúc anh không thể dừng lại được, cô dựa vào vai anh khẽ mỉm cười: “Là vì tái giá! Người phụ nữ phải giữ trạng thái tốt mới có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn!”
Cô duỗi những ngón tay nhỏ nhắn của mình ra, từ từ vuốt ve sống mũi cao thẳng của anh, vuốt từ trên xuống.
Hoắc Minh:…
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì tôi cũng nuôi hai đứa nhỏ, nếu không nắm được trái tim người đàn ông, cuộc sống sẽ trôi qua không dễ dàng gì! Hoắc Minh… Anh dạy tôi, làm sao đế chiếm được trái tim người đàn ông, có được không?”
Nói xong, ngón tay thon dài của cô chạm nhẹ vào trái tim anh, từ từ vuốt ve: “Như vậy phải không?”
Hoắc Minh đố mồ hôi trán.
Giọng anh khàn khàn không chịu được nữa: “Bà Hoắc họ được điều này ở đâu vậy?”
Ôn Noãn đột nhiên đấy anh ra, bắt đầu cài cúc quần áo, sau đó cô ngước mắt lên, trêu chọc chải chải mái tóc xoăn dài màu trà, mỉm cười: “Chồng tôi?”
Hoắc Minh bị chọc giận!
Nhưng thực tế là, vừa rồi anh thật sự bị cô trêu đến mức ra lửa!
Lúc này trong phòng tắm vang lên âm thanh, Tiểu Hoắc Tây vừa mới tắm xong!
Ôn Noãn thu dọn quần áo, nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, trước khi anh tôn trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, tôi sẽ không ngủ với anh!”
Mới nói xong, Tiểu Hoắc Tây lập tức đi ra.
Cơ thể nhỏ bé trần truồng, cả người đều là nước.
Ôn Noãn cầm một cái khăn tắm lớn, quấn quanh cơ thế nhỏ bé của cô bé, vẻ mặt dịu dàng!
Cô lau khô người cho Hoắc Tây rồi mặc áo ngủ vào, giảm bớt ánh sáng trong phòng trẻ em ròi nhẹ nhàng tựa vào đầu giường đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe… Nhưng Tiểu Hoắc Tây chỉ quan tâm đến mùi cơ thế của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cong cong, nếu là bình thường òn Noãn sẽ cho cô bé ăn chút gì đó.
Nhưng có Hoắc Minh ở đây, cô nhẹ nhàng vỗ về cô bé…
Từ từ, Tiểu Hoắc Tây đã ngủ thiếp đi!
Hoắc Minh đi đến, cúi người hôn Hoắc Tây một cái, có hơi oán trách: “Mỗi ngày em đều ngủ ở đây sao?”
Ánh đèn mờ nhạt.
Ôn Noãn nhìn anh, bình tĩnh nói: “Lúc trước anh ngủ ở đâu tôi cũng không hỏi đến! Hoắc Minh… Tôi hy vọng anh có thể chủ động giải quyết xong chuyện sở Liên, nếu không tôi sẽ đối phó với cô ta!”
Hoắc Minh ngồi xuống cạnh giường.
Cô dịu dàng lại mê người…
Anh thừa nhận, bây giờ anh giống như bất kỳ người đàn ông nào trên đời, bị dụ dỗ đến mức nguyện ý hái sao trộm trăng trên trời xuống cho cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK