Lời đề nghị của Lục Khiêm quả thực rất hấp dẫn.
Minh Châu cũng muốn.
Nhưng cô lại do dự.
Nếu một mình cô thì làm liều cũng chẳng sao, nhưng cô còn mang theo con nữa.
Nếu không viên mãn, sẽ rất khó chịu.
Lục Khiêm hiểu tâm tư của cô.
Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói nhỏ: “Để sau hẵng nói! Quay xong thì về sớm nhé.
Nói xong, ông vốn nên đi rồi, nhưng vẫn ở lại thêm mấy phút nữa. Thực sự, hai người rất khó gặp được nhau.
Rốt cuộc, cô vẫn phải đi quay tiếp.
Lục Khiêm đi ra khỏi studio, gió lạnh tấn công tới.
Thư kí Liều định cởi áo khoác của mình đưa cho ông nhưng Lục Khiêm lại từ chối: “Chút lạnh này đã là gì đâu, tôi cũng không phải ông già tám mươi tuổi.”
Thư kí Liễu không nghĩ nhiều, cười nói: “Ngài đã tuổi này rồi, nên chăm sóc bản thân!”
Lục Khiêm:
Thư kí Liễu đi mở cửa xe. Sau khi ngồi vào xe, Lục Khiêm phủi tuyết dính trên áo len, tự giễu: “Đúng vậy, đã tuổi này rồi, vẫn không thể cho vợ con một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
Thư kí Liễu cũng xúc động.
Bên kia, từ khi Lục Khiêm rời đi, trạng thái của Hoắc Minh châu không được tốt cho lắm.
Cô đã cổ gắng điều chỉnh rồi, cuối cùng quay xong quảng cáo, cô từ chối khéo lời đề nghị đi ăn lẩu của đoàn.
Trợ lí của cô rất biết cách đối nhân xử thế, đã bỏ tiền mời mọi người ăn lẩu.
Minh Châu rất nhớ Thước Thước.
Cô về sớm, muốn đón Thước Thước về nhà trọ của mình, nhưng cô phải đến biệt thự của Hoắc Minh, trời đã tối rồi, còn có tuyết rơi nữa…
Hoắc Minh ngồi trên salon, xử lý công việc trên laptop.
Anh cũng không ngẩng đầu lên: “Tối nay ở đây đi! Thước Thước muốn chơi tuyết, đã đợi cả ngày rồi đấy.”
Minh Châu nhìn con trai.
Tiếu Thước Thước đi tới, kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Con muốn chơi cùng Hoắc Tây và anh
Sùng Quang.”
Trước nay Minh Châu luôn cảm thấy nợ cậu bé, nên đâu có từ chối được.
Cô sờ đầu con trai: “Đi đi! Mặc áo lông vào nhé.”
Tiểu Thước Thước gào lên rồi chạy theo Hoắc Tây và Trương Sùng Quang ra ngoài chơi tuyết. Nhìn mấy đứa bé chơi đùa sôi nối giữa mùa Đông, hai mắt Minh Châu ướt át.
Chẳng biết Hoắc Minh đã thôi làm việc từ khi nào.
Anh lẳng lặng nhìn em gái mình.
Những năm qua, vì tình cảm dành cho Lục Khiêm, Minh châu đã thay đối quá nhiều.
Cô đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi. Nhưng Hoắc Minh lại muốn cô cứ ngây thơ, đơn thuần mãi, mãi không biết đau lòng là gì… Ánh mắt anh nhìn qua tay cô.
Một ly trà sữa chỉ còn nửa!
Hoắc Minh hời hợt hỏi: “Lục Khiêm mua cho em à? Coi trọng thế?”
Minh Châu mím môi, không lên tiếng.
Cô sợ anh sẽ không vui.
Hoắc Minh liếc cô, chỉ tiếc cô không chịu cố gắng: “Không phải ban chiều cứng rắn lắm à? Sao
bây giờ mới có một ly trà sữa đã cảm động rồi?”
Minh Châu: “Anh à!”
Hoắc Minh vẫn yêu thương cô, đâu có trách cứ cô được. Anh nhẹ giọng nói: “Muốn đợi thì đợi đi, con gái lớn rồi không giữ ở nhà được.”
Anh nói xong thì lên lầu với ôn Noãn.
Minh Châu ngồi một mình trong phòng khách.
Cô bưng ly trà sữa đó, đi tới trước cửa sổ sát đất, tuyết bên ngoài rơi càng ngày càng lớn…
Máy bay của Lục Khiêm đã đáp xuống chưa?
Ông có an toàn không?
Bây giờ cô đã hối hận vì chiều nay mình hơi mâu thuẫn. Rõ ràng ông cứ rảnh là qua đây thăm cô và Thước Thước ngay, nếu cồ khỏng dổi ông, thì hai người sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Cô do dự rất lâu mới gọi đi.
Điện thoại được nhận…
Minh Châu hít mũi: “Anh, đi xe về thành phổ Cà?”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện của thư ký và tài xế, xem ra còn đi trên đường.
Trong lòng Minh Châu rất khó chịu, nói linh tinh: “Chú ý an toàn.”
Lục Khiêm yên lặng một hồi mới nói: “Chăm sóc tốt con trai nhé, anh rảnh sẽ qua thăm hai người.”
Minh Châu muốn nói không cần đâu.
Nhưng cô lại không nỡ nói như thế…
Ôn Noãn mang thai nên ngủ rất nhiều.
Hoắc Minh đẩy cửa vào, cô mới tỉnh, trỏng rất mềm mại. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt cô, thấy rõ cả lông tơ, khiến người ta đau lòng.
Anh ngồi xuống mép giường, ôn Noãn không nhúc nhích.
Cô chỉ vươn tay ra, vòng qua eo anh.
Hoắc Minh rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp nữa, Ôn Noãn rất thích ôm anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Mấy đứa Hoắc Tây đang chơi bên ngoài à?”
Hoắc Minh thờ tơ ừ một tiếng.
“Minh Châu sẽ trông chúng.”
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng sờ tay cô, giọng anh hơi khàn: “Sao không mặc đồ ngủ?”
Mặc Ôn Noãn đỏ ửng, vẫn không chịu thừa
nhận.
Vì vậy, người đàn ông thò tay vào chăn: “Để anh kiếm tra xem.”
òn Noãn vội vàng kéo tay anh, nhưng đã trễ rồi, anh đã chạm vào…
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên, sau đó ngón tay chậm rãi chơi đùa. Anh vuốt ve một hồi thì bắt đầu hôn cô.
Trong phòng ngủ ấm áp, anh kéo cô ra khỏi chăn.
Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến ôn Noãn sợ anh sẽ làm càn, vội vàng cậu xin: “Đừng làm tổn thương con.”
Hoắc Minh sờ bụng cô.
Nơi này đang che chở đứa con thứ ba của họ. Thể chất của ôn Noãn rất tốt, dù đã sinh hai đứa rồi nhưng cũng không có dấu hiệu rõ ràng, da vẫn đàn hồi trắng mịn, mang thai gần bổn tháng nhưng bụng chỉ hơi nhô lên thôi.
Có lẽ đàn ông trẻ tuối sẽ không thích phụ nữ có thai.
Nhưng đối với một người đàn ỏng trưởng thành như Hoắc Minh, phụ nữ mang thai thú vị hơn nhiều.
Đặc biệt là khi cô bị anh ức hiếp, muốn khóc ra.
Bờ mi dài vương nước mắt, khóe mất hơi hồng hồng, khiến người ta vô cùng yêu thương.
Hoắc Minh cấn thận yêu cô, thỉnh thoảng còn hỏi cảm giác của cô. ôn Noãn hé môi nhưng không chịu nói chuyện. Người đàn ông ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng trêu chọc: “Như thế này có thích không?”
òn Noãn không chịu nổi nên quay mặt đi chỗ khác, trên mặt là nét đỏ ửng động lòng người.
Anh săn sóc cho cơ thể cô nên chỉ làm qua một lần thôi.
Làm tình xong, anh lại ôm cô, vuốt ve, nói những lời khiến người ta đỏ mặt.
Trong bầu không khí ây, điện thoại của Hoắc Minh reo lên, là một số lạ.
Anh nhận, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi phòng nói chuyện. Khoảng hai phút sau, Hoắc Minh quay lại, mặc áo vào: “Anh phải ra ngoài một chuyến!”
Nói xong, anh dứt khoát cài thắt lưng lại.
Ôn Noãn rất bất mãn: “Đang đổ tuyết mà anh còn ra ngoài.”
Hoắc Minh cúi người hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng nói: “Chính sự mà! Tóm lại không có phụ nữ theo đâu, cô ôn cứ yên tâm.”
Ôn Noãn tự vào đầu giường, cả người đều
mềm mại.
Cô ôm cổ anh, ngửa đầu nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Minh, em sẽ không nghi ngờ anh đâu.”
Chỉ một câu đơn giản lại khiến lòng Hoắc Minh hơi chua xót.
Anh và Ôn Noãn đã trải qua nhiều chuyện mới đổi được một câu không hề giấu giếm này. Anh rất quý trọng hôn lên môi cô: “Anh chắc chắn sẽ về trước mười giờ! Anh còn phải dỗ vợ ngủ nữa mà!”
Ôn Noãn hôn lại anh.
Hoắc Minh khó khăn buông ra, cười nói: “Còn không đi sẽ làm một lần nữa đấy!”
Anh mặc áo khoác lên, xuống lầu, đi trong gió tuyết.
Hoắc Minh tự lái xe.
Một tiếng sau, chiếc xe hơi màu đen dừng dưới một tòa nhà cho thuê.
Anh xuống xe, đóng cửa lại.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuối lập tức tiến lên đón, có vẻ là thám tử. Anh ta báo cáo cho anh: “Giám đốc Hoắc, lúc tôi đến người đã tắt thở rồi, bị sợi dây siết chết! Hiện trường… Anh đi xem là biết!”
Hoắc Minh móc bao thuốc lá ra, lấy hai điếu.
Hai người đàn ông châm thuốc, một trước một sau đi vào tòa nhà cũ kĩ.
Phòng 302
Cánh cửa két một tiếng mở ra.
Trong căn phòng chật hẹp, một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên chiếc giường cũ.
Thân dưới không có quần áo.
Cổ có dấu vết bị siết, người cũng đã cứng rồi.
Thám tử họ Trương nói nhỏ: “Còn mới, chưa đến hai tiếng, khi còn sống từng vận động mạnh.”
Hoắc Minh đeo bao tay vào.
Anh cầm lấy một tấm thẻ công tác trên chiếc bàn cũ: giới tính nam, hai mươi tư tuổi, nghề thợ điện.
Hoắc Minh nhìn xung quanh một lần.
Anh đoán được là ai làm, cũng đoán sẽ không tìm được dịch cơ thể, chắc chắn đã bị dọn sạch rồi…
Đinh Tranh đã ra tay diệt khấu.
ở mép giường có một trăm ngàn.
“Giao cho cục trưởng Hách điều tra đi! Ngoài ra, kiểm tra lai lịch của người này, cho người nhà năm mươi vạn phí mai táng, đừng nói là tôi cho.”
Thám tử Trương không hiểu.
Hoắc Minh cũng không cần anh ta hiểu.
Anh lẳng lặng đi ra khỏi căn nhà khiến người ta ngột ngạt đó, dáng vẻ khi chết của thanh niên kia còn đọng lại trong đầu anh.
Anh đứng trong tuyết, hút hết nửa gói thuốc lá nhưng không xua được cái mùi tử vong kia.
Mãi khi về đến nhà, ánh đèn ấm áp của biệt thự mới khiến anh tốt hơn chút…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK