Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé nắm tay Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại thành cái bánh bao: “Muốn ăn cơm trắng!”

Có đứa trẻ con nào lại thích ăn cơm trắng vậy?

Lục Khiêm sờ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: “Bố có thể nhìn con ăn!”

“Là con muốn ăn!” Thước Thước ngại ngùng nói.

Lục Khiêm cười.

“Được, bố đưa con đi ăn cơm!”

Ông tự lái xe đưa Tiểu Thước Thước tới một nhà nhà hàng cơm bình dân khá nổi tiếng, việc kinh doanh cũng khá tốt.

Cậu nhóc ăn rất ngon miệng.

Lúc Lục Khiêm nói chốc lát nữa sẽ đưa cậu bé về nhà, ông có một bữa tiệc tối, Tiểu Thước Thước vùi đầu ăn cơm không nói gì.

Lục Khiêm cảm thấy cái tính này của cậu bé rất giống Ôn Noãn.

Ông dịu dàng dỗ dành: “Mẹ cũng ở đây! Con không muốn bố mẹ gặp mặt sao?”

Muốn, đương nhiên muốn!

Nhưng Tiểu Thước Thước cảm thấy mình phải rụt rè một chút, cậu nhóc quanh co lòng vòng mà nói: “Hôm nay có nhiều bài tập lắm! Con cũng không có thời gian đi cùng bố.”

Lục Khiêm hơi mỉm cười.

Cơm nước xong, ông đưa cậu nhóc về biệt thự, bà cụ đang rất ngóng trông.

Lục Khiêm đang định lên xe.

Bà cụ lại dặn dò ông: “Con không được uống rượu! Cũng phải để ý tới Minh Châu nữa, không được để con bé xảy ra chuyện gì!”

Lục Khiêm cười: “Mẹ cứ yên tâm!”

Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng than nhẹ một tiếng: “Mẹ gói hoành thánh cho con rồi, có cho rau thơm nữa.”

Lục Khiêm hơi giật mình.

Cuối cùng ông nhẹ giọng nói: “Con sẽ đưa Minh Châu về nhà.”

Ông ngồi vào xe.

Chiếc xe việt dã màu đen có sàn xe cao, tầm nhìn tốt, ông có thể nhìn thấy nơi phía chân trời đỏ rực.

Lúc này, thật sự anh rất muốn hút một điếu thuốc lá.

Nhưng không thể!

Thân thể của ông không cho phép ông sử dụng bất kỳ một thứ đồ gì có chứa chất kích thích, thuốc lá và rượu phải cai sạch. Thật ra đối với một người đàn ông mà nói, cuộc sống như thế này đã không còn niềm vui gì nữa nhưng ông còn có Minh Châu và hai đứa nhỏ…

Vẻ mặt của Lục Khiêm trở nên dịu dàng.

Lúc ông đến câu lạc bộ, bóng đêm nay đã được phủ thêm ánh sáng lộng lẫy.

Thư ký Liễu đứng trước cửa chờ ông.

Xe dừng lại, thư ký Liễu tới mở cửa xe, nhẹ giọng nói: “Tôi thấy Minh Châu rồi! Cô ấy không hề biết ngài cũng tới đây!”

Lục Khiêm cười nhẹ.

Hai người lần lượt đi vào phòng riêng, bên trong đã có mười mấy người ngồi.

Ngoại trừ người trong đoàn làm phim, còn có thêm bốn, năm nhà đầu tư.

Lục Khiêm tiến vào.

Người khác có quen biết với ông nên cùng ngồi nói chuyện. Vốn dĩ Minh Châu đang chơi di động, nghe thấy giọng nói của ông, đột nhiên giương mắt.

Là ông!

Không có ai nói cho cô ấy biết Lục Khiêm cũng sẽ tới đây.

Lục Khiêm đang xã giao với người khác, ánh mắt lại dừng ở trên người Minh Châu.

Chuyện của bọn họ lúc trước ồn ào náo động nhưng luôn có những người không quan tâm tới chuyện bên ngoài, ít nhất gần như tất cả mọi người trong căn phòng này đều không biết.

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy.

Người khác chỉ nghĩ ông coi trọng Minh Châu, trêu ghẹo: “Cô Hoắc là người có địa vị! Tổng Giám đốc Lục có khả năng sẽ phải đi về tay không rồi!”

Lục Khiêm khẽ cười một tiếng.

Tình huống này tất nhiên không hề khiến ông phải đắn đo, chẳng những không giải thích, ngược lại còn nói với một người ngồi bên cạnh Minh Châu: “Cho dù không có cơ hội, tôi cũng muốn được thảo luận kịch bản với cô Hoắc đây một hồi, gần đây tôi thật sự cảm thấy hứng thú với việc đầu tư phương diện này.”

Người nọ nhường vị trí cho ông.

Vì thế Lục Khiêm lại ngồi ở bên cạnh Minh Châu, chỗ ngồi đủ cho mười người, nay lại thành mười một người ngồi có vẻ hơi chật chội.

Lục Khiêm và cô ấy, người sát bên người.

Thậm chí ông còn có thể cảm nhận được vòng eo của cô ấy mềm mại như thế nào.

Nhưng Lục Khiêm cũng không thể hiện ra mặt.

Ông tiếp tục nói chuyện với người ta, mặc dù không hút thuốc lá nhưng cặp ngón tay thon dài trắng nõn vẫn kẹp một điếu thuốc ở giữa.

Ông có bề ngoài tuấn tú, gia cảnh lớn mạnh.

Ít nhất trong số những người đang ngồi, không có ai dám gây khó xử với ông, bắt ông hút thuốc, uống rượu.

Không khí vô cùng hòa bình.

Minh Châu không nói chuyện nhiều, mãi cho đến khi có người uống say đưa một chén rượu tới, lớn giọng nói: “Chỉ cần cô Hoắc cho chúng tôi mặt mũi, uống hết ly rượu vang đỏ này, bộ phim này sẽ được đầu tư!”

Minh Châu giương mắt.

Đạo diễn Vương rất khẩn trương, ông ta không đắc tội được với mấy ông Thần Tài này.

Nhưng nhà họ Hoắc ông ta lại càng không dám đắc tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK