Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang đứng ngay cửa, yên lặng ngắm nhìn cô.
Trong phòng ăn rộng lớn, chỉ có một mình Hoắc Tây đang ngồi. Cô đang mặc trang phục công sở, màu đen hòa vào ánh sáng mờ ảo, trông có vẻ cô đơn hơn nữa.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt cô, không nhìn thấu chút cảm xúc nào.
Trương Sùng Quang cúi đầu thay giày, nhẹ giọng nói: “Hôm nay vui lắm sao mà ăn tối dưới ánh nến vậy?”
Anh thay dép lên, rất tự nhiên mà đi lên muốn hôn môi cô, lại bị cô né tránh, lạnh nhạt nói: “Chỉ là cảm thấy ánh đèn chói mắt thôi.”
Dứt lời, cô gật đầu với phía đối diện.
Trương Sùng Quang mỉm cười ngồi xuống đổi diện với cô, lấy một cái ly ra, tự mình rót cho mình một ly rượu vang… Dù vậy, hai người đều không uống rượu, cứ bình tĩnh mà đánh giá lẫn nhau.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tây rốt cuộc hỏi: “Anh suy xét thế nào rồi?”
Trương Sùng Quang nâng ly nhấp một ngụm rượu vang, cười nói: “Anh nói rồi, hai đứa nhỏ đều
phải theo anh, nếu không thì không cần bàn nữa.”
Hoắc Tây nhìn chằm chằm anh, một lát sau thì cười nhạt: “Anh cần gì phải như thế. Trương Sùng Quang, tôi nghĩ sẽ có nhiều cô gái trẻ muốn sinh con cho anh.”
Trương Sùng Quang giật nảy mình.
Anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Tây, rất sợ bỏ qua mỗi một sự thay đổi về cảm xúc của cô… Lời nói của Hoắc Tây khiến anh nhớ đến nụ hòn không mong muốn vào hôm qua.
Có lẽ là vì trả thù, cũng có lẽ là vì áp lực trong hôn nhân, anh đúng là muốn phóng túng một lần.
Nhưng đến giây phút mấu chốt, anh vẫn dừng lại.
Khi ấy trong lòng có chút chán nản, không muốn tiếp tục làm. Vậy thì hiện giờ Hoắc Tây có đế ý đến sự tồn tại của Tổng Vận hay không?
Anh cười nhạo: “Em thật sự nỡ nhường danh phận bà Trương cho người khác hả?”
Hoắc Tây nhìn khuôn mặt ghê tởm của anh, cười khẽ: “Trương Sùng Quang, từ khi tôi sinh ra, liền không hề có loại khả năng tôi gả cho ai vì danh phận, ngược lại là rất nhiều người muốn có danh phận từ chỗ tôi.”
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không
thèm để ý đến chuyện chọc vào chỗ đau của anh.
Con ngươi Trương Sùng Quang co rút lại. Anh siết chặt ly rượu đến mức ngón tay trắng bệch, gằn từng chữ: “Bà Trương, em đừng mãi nhấn mạnh rằng anh từng bị nhà họ Hoắc lựa chọn như thế nào.”
Anh chợt khựng lại, nói tiếp: “Anh biết em lấy lịch trình làm việc của anh chỗ thư ký Tân, cũng biết em điều tra xuất xứ căn biệt thự của Tống Vận, nhưng mà chẳng chứng minh được gì cả. Anh và cô ta đều công khai qua lại, căn biệt thự kia cũng là thù lao mà công ty chi trả cho cô ta.”
Hoắc Tây nghe hiếu anh đang cổ ý ghê tởm mình.
Cô rũ mắt cười lạnh: “Bao nuôi con gái nhà người ta mà nói nhẹ nhàng dề nghe lắm. Tôi thật sự khâm phục anh, đồng thời… ghê tởm anh!”
Cô ngước mắt, rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, anh chạm đến điếm mấu chốt của tôi. Anh đương nhiên có thể có tình yêu mới, nhưng cũng cần phải là sau khi chúng ta ly hôn. Có lẽ là anh nắm giữ vị trí chủ đạo trong mối quan hệ với cô Tống. Nhưng anh có biết cô ta nghĩ sao, hay là có biết cô ta có thế làm ra chuyện quá đáng gì hay không?”
Đối mặt với anh, Hoắc Tây ăn không vô.
Cò đứng dậy đi lên lầu, nhưng cổ tay lại bị
người túm lại…
Cô quay đầu liền thấy khuôn mặt đẹp trai nhuốm màu âm trầm của Trương Sùng Quang. Anh gằn từng chữ một: “Em bỏ ý định ly hỏn đi. Anh sẽ về nhà sống.”
Hoắc Táy nhìn chằm chằm anh rất lâu.
Sau đó, cô hất tay anh ra, vẻ mặt như là vừa nghe thấy một chuyện cười rất buồn cười.
Thật buồn cười!
Cô không biết là mình cười Trương Sùng Quang, hay là cười mình trước đây bị ma quỷ ám ảnh.
Hoắc Tây lên lầu.
Trương Sùng Quang không bỏ đi ngay. Anh ngồi lại bàn ăn. Giá cắm nến bằng bạc còn chập chờn ánh nến. Hoắc Tây không hề động đến món Tây mà người giúp việc nấu. Cô chỉ nhấp một ngụm rượu vang thôi.
Trương Sùng Quang cầm ly rượu kia lên uống.
Thím Ngô lặng lẽ đi lại nói: “Bà chủ còn chưa ăn tối nữa. Từ cái lần ông chủ dẫn… cô kia về nhà, bà chủ không còn cười nữa. ông chủ đứng trách tôi nhiều chuyện.”
Trương Sùng Quang ngắm nghía ly rượu trong tay, không đáp lại lời nào.
Thím Ngô không dám nói gì nữa đi ra chỗ khác.
Trương Sùng Quang ngồi đến cửa đêm, ngọn nến đã cháy tàn rồi, phòng khách trở nên tối tăm… Anh ngửa đầu nhìn lên lầu, mãi cho đến khi đôi mắt cay cay mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Đêm khuya, chiếc Land Rover màu đen chạy vào một tiếu khu xa hoa.
Tống Vận mở cửa, vui sướng nhào vào trong lòng anh.
Cho dù đêm nay anh vẫn không xảy ra quan hệ với cô ta, thì cô ta cũng cảm thấy vui vẻ. Cô ta biết đối mặt với sự dịu dàng của phụ nữ, đàn ông thế nào cũng sẽ có lúc mềm lòng. Anh không cảm thấy ấm áp khi ở trong nhà, nhưng có thể tìm thấy mọi thứ ở chỗ cô ta.
Sáng hôm sau, trong một căn hộ trang hoàng lộng lẫy, người đàn ỏng ngủ say trên ghế sô pha.
Điện thoại đổ chuông, người gọi là bà Trương.
Trương Sùng Quang không tỉnh dậy.
Tống Vận ra khỏi phòng bếp, khi thấy tên người gọi đến, cô ta cắn nhẹ môi, cầm điện thoại đi vào trong phòng ngủ nghe máy: “A lô, đây là điện thoại của tổng giám đốc Trương, có việc gì
thì cứ nói với tôi là được.”
Bên kia, Hoắc Tây vì cần phải bàn bạc với Trương Sùng Quang về một dự án của tập đoàn Tây Á nên mới gọi điện thoại vào sáng sớm, không ngờ người nghe máy lại là Tống Vận.
Có điều, cô cũng không ngoài ý muốn.
Hoắc Tây rất bình tĩnh nói: “Tôi sẽ gọi lại sau.” Dứt lời, cô liền tắt máy.
Tổng Vận tắt máy, đang suy nghĩ xem lát nữa phải nói như thế nào thì thấy một người đang đứng ở cửa phòng ngủ. Sắc mặt Trương Sùng Quang cực kì âm trầm: “Ai bảo cô nghe điện thoại của tôi?”
Tống Vận chưa kịp xóa bỏ lịch sử cuộc gọi.
Cô ta mặt mày tái nhợt trả điện thoại lại cho anh, dè dặt mà giải thích: “Em thấy anh không dậy nên mới nghe máy. Em không đế ý là ai gọi điện thoại nữa.”
Trương Sùng Quang mở lịch sử cuộc gọi ra xem, thấy kết nối chỉ có mười giây thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, lạnh nhạt hỏi: “Nói cái gì rồi?”
“Chưa nói gì cả. Bà Trương bảo lát nữa sẽ gọi lại.”
Trương Sùng Quang cất điện thoại, quay người đi. Tống Vận đi theo sau anh, thấy anh đi
đổi giày thì sốt ruột chạy lên ôm eo anh: “Anh còn chưa ăn sáng mà, sao lại đi rồi?”
Trưong Sùng Quang đẩy cô ta ra: “Tôi đi công ty ăn.”
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, Tống Vận không dám lỗ mãng, đành phải sửa sang lại quần áo cho anh rồi đưa anh xuống lầu… Tài xế đang đợi dưới lầu. Thư ký Tân bước xuống xe.
Tống Vận vứt bỏ vẻ ủ rũ trên mặt, rất dịu dàng mà chào hỏi thư ký Tần: “Chào buối sáng!”
Thư ký Tần lạnh nhạt gật đầu.
Lúc Tổng Vận quay người đi vào nhà, tư thế đi đường của cô ta rất mất tự nhiên, giống như là mới bị đàn ông làm chết làm sống vậy.
Thư ký Tân hừ lạnh: “Cái thứ chẳng ra gì!”
Trưong Sùng Quang ngồi ghế sau, thuận miệng hỏi: “Nói gì vậy?”
Thư ký Tần ăn ngay nói thật với kiểu rất khó nghe: “Tống giám đốc Trương phải chú ý dưỡng sinh mới được. Đàn ông độ tuối anh đều đã tu thân dưỡng tính, cái trò bao nuôi giữa anh và cô Tống đã hết thời lâu rồi.”
Trương Sùng Quang không giải thích.
Anh quay mặt sang nhìn theo bóng dáng của Tống Vận, cô ta đang bước đi loạng choạng…
Thấy anh hơi ngây người, thư ký Tần không nhịn được nói: “Miễn tống giám đốc Trương không hổi hận là được rồi.”
Trương Sùng Quang thu lại vẻ mặt: “Lái xe đi!”
Bắt đầu từ hôm nay, anh trở nên xa cách với Tống Vận, không thường đi nhà cô ta nữa… Tống Vận mời ba lần bốn lượt mới mời được anh cùng ăn bữa cơm. Tống Vận không dễ dàng nhìn thấy anh nữa, thư ký Tần cứ nói là tổng giám đốc Trương đang bận.
Tống Vận cảm thấy vấn đề ở chỗ Hoắc Tây.
Hôm nay, Hoắc Tây vừa bước ra khỏi tòa án sau một vụ kiện kinh tế.
Một chiếc Maserati dừng ngoài cửa, cửa sổ xe hạ xuống, Tống Vận gỡ kính râm nhìn Hoắc Tây: “Bà Trương, có rảnh nói chuyện một lát không?”
Hoắc Tây đứng thẳng dáng người cao một mét bảy, mỉm cười nói: “Cô hãy gọi tôi là luật sư Hoắc. Tôi cho cô một phút, nếu nhiều hơn thì phải thu tiền.”
Tổng Vận xụ mặt: “Cô cần gì phải lấy thân phận đè người chứ?”
Cô ta sợ Hoắc Tây bỏ đi, vội vàng nói: “Cô định khi nào ly hôn với tổng giám đốc Trương?
Anh ấy sống rất mệt mỏi. Lần nào anh ấy tìm tôi tâm sự, tôi cũng cảm thấy anh ấy rất đau khố. Luật sư Hoắc, cô nên buông tay đi, đừng tăng thêm đau khổ cho anh ấy nữa. Cô nên cho anh ấy tự do.”
Hoắc Tây cảm thấy châm chọc, cười lạnh: “Cô nên nói những lời này với Trương Sùng Quang.”
Nói chuyện với Tống Vận chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận.
Hoắc Tây đi sang bên kia mở cửa xe, lên xe, lái xe đi…
Tống Vận cắn môi, đeo kính râm lên, mặt mày tràn đầy vẻ không cam lòng. Cô ta cho rằng mình chủ động đi gây chuyện, Hoắc Tây sẽ không nhịn được vung tay tát mình. Cô ta muốn làm lớn chuyện để buộc Trương Sùng Quang ly hôn, nào ngờ Hoắc Tây không hề để ý đến cô ta.
Tổng Vận có chút sốt ruột. Cô ta biết thói hư tật xấu của đàn ông. Dạo này Trương Sùng Quang hay tìm cô ta, đúng là vì chọc giận Hoắc Táy, đồng thời là vì cảm giác mới mẻ… Anh không lừa được cô ta.
Chờ khi anh hết cảm giác mới mẻ là cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Tống Vận định chơi lớn một lần.
Trưa thứ bảy, Hoắc Tây ăn cơm tại đại trạch nhà họ Hoắc. Dạo này cô hơi gầy, õn Noãn tự mình đi hầm canh cho cô ăn, rồi nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện giữa cô và Trương Sùng Quang.
Bên ngoài có rất nhiều tin đồn nhảm nhí.
Hoắc Tây trả lời qua loa cho xong.
Đúng lúc này, Hoắc Minh đi đánh golf với bạn bè đã về tới nhà. Xe vừa dừng trong sán, Hoắc Minh đã nhảy xuống xe, thân thủ nhanh nhẹn vượt qua độ tuổi.
Ông đi vào trong phòng khách, Hoắc Tây vừa mới gọi một tiếng cha thì một xấp ảnh chụp bị ném lên bàn cơm.
Hoắc Minh ôm ngực, cực kì tức giận: “Con gọi Trương Sùng Quang về nhà cho cha! Bảo nó giải thích ảnh chụp là thật hay là giả!”
Ôn Noãn thấy ông thay đổi sắc mặt thì vội vàng đi lấy thuốc cho ông.
Hoắc Minh uống một viên thuốc vào mới ổn hơn một chút, nhưng mà ông vẫn còn cực kì tức giận.
Hoắc Tây cầm một xấp ảnh chụp dày cộm, tất cả đều là ảnh chụp mập mờ, vai chính là Trương Sùng Quang và Tống Vận, có cùng nhau đi du lịch Hương cảng, có cùng nhau đi đánh golf,
có cả cùng nhau ôm hôn mãnh liệt ở cửa chung cư…
Ngón tay Hoắc Tây run lên.
Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh có cặp đôi điên cuồng ôm hồn, mặt mày tràn đầy vẻ mê đắm, giống như ngay giây tiếp theo sẽ hòa vào trong thân thế đổi phương…
Hoắc Tây mấp máy môi, một lúc lâu sau mới rũ mắt cười.
Cô nói: “Không phải là giả. Đây là ảnh chụp cắt từ theo dõi. Chắc là Tống Vận sai người đưa đến chỗ cha.”
Hoắc Minh lạnh lùng gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Mày lập tức lăn về nhà cho cha!”
Hay lắm rồi, thế mà đi học người ta bao dưỡng phụ nữ!
Hoắc Tây nhìn xấp ảnh chụp một lát rồi buông xuống. Cô bảo người giúp việc múc thêm một bát canh cho mình, từ từ ăn xong…
Hoắc Minh và ôn Noãn cảm thấy cô quá bình tĩnh.
Hoắc Tây ăn canh xong, bình tĩnh nói: “Cha mẹ, con đi ra ngoài xử lý một số chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK