Hoắc Minh nhìn thấy ôn Noãn ở nhà sau.
Trong căn phòng ngủ màu hồng nhạt, ước chừng 50 mét vuông, trang trí vô cùng ấm áp, vừa nhìn là biết Lục Khiêm chuẩn bị cho cô.
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ được bật đầy đủ, cực kỳ ấm áp.
Ôn Noãn nằm ngủ trên sô pha ngủ, chỉ dùng một chiếc thảm lông che trên bụng nhỏ.
Tiếu Bạch nằm cuộn tròn ở dưới lòng bàn chân của cô, cũng đang ngủ.
Hoắc Minh tiến vào, Tiếu Bạch mở mắt ra, nhìn anh một chút rồi lại nhắm mắt lại, xem anh như không khí.
Hoắc Minh cúi người, hôn nhẹ cô.
Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh lại hôn thêm hồi lâu rồi mới nằm ở bên cạnh cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Sau thời gian em lạnh lùng xa cách anh thấy rất khố sở, bây giờ dáng vẻ của em lại làm anh cảm thấy động lòng, rất muốn bắt nạt em!”
Ôn Noãn hắng giọng: “Sao anh không biết xấu hổ gì vậy!”
Hoắc Minh cười, ôm eo cô, đế cô không
nhúc nhích nữa.
Ôn Noãn cảm nhận được thứ cọ vào đùi nên không cử động nửa, ba tháng đầu mang thai không thế làm, cô không muổn trêu chọc anh!
Hoắc Minh chống trán lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “ỏn Noãn, chúng ta sắp trở thành vợ chồng hợp pháp.”
Ôn Noãn không kích động như anh.
Cô đưa ngón tay tinh tế nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, cười nhẹ: “Là để cho con có một thân phận hợp pháp! Còn anh thì vẫn cần tiếp tục quan sát kỹ.”
Cô nói rất bình tĩnh, sao anh lại không biết điều đó.
Thật ra ôn Noãn vẫn chưa thể hoàn toàn giao hết thế xác và tinh thần cho anh, ắt hẳn là do thất vọng quá nhiều, cho nên cô không tin anh có thể cho cô hạnh phúc.
“Nhắm mắt lại!” Anh hôn lên mặt cô, chỉ cảm thấy xinh đẹp nói không nên lời.
Ôn Noãn hơi mỉm cười, nhắm mắt lại.
Nếu đã chuấn bị đăng ký kết hôn, người lớn hai bên đều đã gặp mặt, cô không cần phải tiếp tục lạnh lùng với anh nữa, trông có vẻ hơi lên mặt!
Hoắc Minh lấy một sợi chiếc dây chuyền tinh tế ra, mặt dây là một chiếc nhẫn kim cương.
Là chiếc nhẫn 5.20 cara kia!
Lúc Ôn Noãn mở mắt ra, trên chiếc cố trắng nõn cổ đã có thêm một cái vòng cổ, cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ cũng có thể nhận ra đó là cái gì Ị
“Thích không?”
Hoắc Minh dựa tới, dán sát vào khuôn mặt của cô: “Bà Hoắc, chờ đến hôn lễ, anh sẽ mang lên cho em!”
Ôn Noãn mềm mại dựa vào anh.
Hoắc Minh cảm thấy cô rất ngoan, không khỏi nối hứng, hôn nhẹ một cái lên mòi cô.
Nụ hôn này thật sự động lòng người.
Có lẽ là vì sắp phải làm bố mẹ, giữa hai người lại có thêm nhiều phần dịu dàng khó tả.
Gương mặt ôn Noãn ửng đỏ.
Hoắc Minh cười như không cười, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, cười khẽ trêu đùa… Lần đầu tiên bọn họ không làm chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vời, vô cùng thân mật.
Bọn họ đăng ký kết hòn ở thành phố c.
Trước sự chứng kiến của người nhà hai bên, trở thành vợ chồng hợp pháp, đêm đó mở tiệc ở nhà họ Lục.
Tiệc tan, Hoắc chấn Đông đưa vợ và con gái rời đi trước, Hoắc Minh ở lại cùng ôn Noãn mấy ngày, sau đó mới quay về thành phố B.
Trở về thành phố B, ôn Noãn dọn vào biệt thự của Hoắc Minh.
Hoắc Minh đối xử với cô rất tốt, vợ chồng Hoắc Chấn Đông thường xuyên tới thăm, Hoắc Minh Châu cũng thường tới ăn chực…
Không bao lâu sau, Hoắc Minh bay sang Anh Quốc.
Tổng cộng khoảng ba bốn ngày, muốn nói Ôn Noãn không hề nghĩ ngợi chút nào thì đó là nói dối.
Nhưng cô thông cảm cho Hoắc Minh, chỉ cần anh không có liên quan tình cảm gì với Kiều An, cô cũng không muốn chỉ vì chuyện quá khứ mà lại ầm ỹ khiến mọi người không thoải mái.
Ngày Hoắc Minh trở về từ Anh Quốc.
Chu Mộ Ngôn tới biệt thự chơi, thư ký của Ôn Noãn cũng tới. Bọn họ cũng xem như là người ở bên cạnh ôn Noãn, ôn Noãn mang thai, kết hôn cùng Hoắc Minh, bọn họ đều biết cả.
Bàn chuyện công việc xong, Chu Mộ Ngôn
nhìn bụng cô.
Cậu ta hừ nhẹ: “Sinh ra khẳng định cũng ngốc nghếch như cô thôi! Nhưng hẳn là sẽ rất xinh đẹp!”
Ôn Noãn dở khóc dở cười.
Cô duỗi tay sờ bụng, cô rất thích đứa bé này, không bao giờ khiến cô phải nhọc lòng.
Chu Mộ Ngôn nhìn dáng vẻ mẹ hiền của cô thì thấy đau răng, cậu ta móc một cái cái hộp nhỏ từ túi áo ra rồi ném cho cô: “Cho cô! Tôi tự kiếm tiền mua cũng không phải do ba tôi đưa dâu!”
Nói xong cậu ta sờ cái mũi, chắc là cảm thấy quá buồn nôn, xoay người đi ngay.
Thư ký cười rồi cũng rời đi theo cậu ta.
Ôn Noãn mở hộp ra, bên trong là một viên kim cương.
Kim cương 2 carat, rất quý báu.
Dường như Chu Mộ Ngôn đã đập hết toàn bộ tiền riêng vào đây rồi, ôn Noãn nhẹ nhàng cười mắng nhưng vành mắt có hơi đỏ …
Cảm xúc đang có phần kích động, ngoài sân lại có tiếng ô tô.
Hoắc Minh đã trở lại.
Vào đông, anh mặc một bộ vest, bên ngoài mặc áo khoác, khôi ngô tuấn tú khó nói thành lời.
Người giúp việc giúp anh cầm hành lý, sau khi cất vào thì rời đi.
Hoắc Minh cởi áo khoác, đi về phía ôn Noãn, cầm lấy cái hộp trong tay cô: “Vừa rồi gặp sói nhỏ kia ở cửa, là cậu ta đưa à?”
ốn Noãn không giấu giếm, gật đầu.
Hoắc Minh nhìn trong chốc lát, ánh mắt thâm sâu: “Cậu ta cũng có tâm đấy!”
Ôn Noãn biết anh lại ghen.
Cô đứng dậy giúp treo áo khoác lên, tùy ý hỏi: “Phiên tòa thứ ba khi nào thì diễn ra?”
Hoắc Minh ngồi xuống, cầm lấy ly của cô rồi uống một ngụm nước, hơi mỉm cười: “Cơ bản đã xác định rồi! Phiên tòa thứ ba đế luật sư Trần tới là được!”
Ôn Noãn cảm thấy ngoài ý muốn.
Ý của anh là anh sẽ không cần phải tới Anh Quốc nữa?
Cô đế ý Kiều An, cho nên khi nghe được tin tức này, nói không vui là giả nhưng cô vẫn rất rụt rè nhẹ giọng ừ một tiếng.
Sao Hoắc Minh lại không hiểu cô được?
Anh không chọc lộ tâm tư nho nhỏ của cô, chỉ ôm lấy thân người mảnh khảnh của cô từ phía sau lúc cô đang treo quần áo: “Hơn ba tháng rồi
đúng không? Bác sĩ nói sau ba tháng là có thế…”
Mặt Ôn Noãn ửng đỏ.
Từ sau khi cô mang thai, bọn họ không hề làm.
Thật ra cô cũng không muốn lắm nhưng cô biết Hoắc Minh vẫn luôn có nhu cầu, rất nhiều đêm anh chợt xốc chăn lên lúc nửa đêm, một mình đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Ôn Noãn đối đề tài: “Ngày mai con của Bạch Vi tắm ba ngày, anh sẽ đi với em chứ?”
Hoắc Minh đặt cằm trên vai cô.
Anh cổ ý nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai cô: “Đương nhiên có đi! Bà Hoắc cuốn hút thế này, anh sợ anh không đế ý một cái là lại có con chó con mèo nào đó nhớ thương!”
Ôn Noãn bực mình.
Anh buông cô ra, cười khẽ: “Anh đi tắm rửa một cái, lát nữa ăn cơm!”
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, ôn Noãn vẫn nhịn không được đành ngửa đầu nhìn…
Đã bốn ngày bọn họ không gặp nhau!
Hoắc Minh đứng ở trên thang lầu nhìn cô, cười như không cười, có ý trêu đùa…
Tuy hôn sự của cảnh Sâm và Bạch Vi không
làm lớn nhưng sinh hạ một đứa con trai nặng bốn kí, nhà họ cảnh vô cùng náo nhiệt, bố sung hết tất cả mọi thiếu sót tiếc nuối trước kia, còn tặng Bạch Vi một căn biệt thự.
Ôn Noãn nhìn bé con trong lòng ngực Bạch Vi, vui thay cô ấy.
Bạch Vi sinh hài tử không tới mấy ngày, dáng người vẫn chưa khôi phục, có hơi béo.
Cô ấy ôm con nhẹ nhàng dỗ dành, lại nhìn Hoắc Minh đang ở bên kia xã giao, thấp giọng hỏi Ôn Noãn: “Các cậu ở chung thế nào?”
Ôn Noãn trêu đùa em bé, cười nhẹ: “Tim người cũng là thịt mà! Lúc đăng ký kết hòn thật lòng tớ chỉ nghĩ muốn cho con có được thân phận hợp pháp, nhưng thời gian lâu dài tóm lại cũng mềm lòng! Thử lại lần nữa!”
Bạch Vi không lên tiếng.
Lúc này Hoắc Minh đi tới, chỉ vào con trai của Bạch Vi: “Cho tôi ôm một cái?”
Bạch Vi bế tê cả tay, lập tức ném cho anh.
Lần đầu tiên Hoắc Minh ôm em bé, đứa trẻ mềm mại khiến đáy lòng anh cũng trở nên mềm mại, bởi vì con của anh và ôn Noãn hơn nửa năm nữa cũng sẽ ra đời.
Khẳng định bé Hoắc Tây còn đáng yêu hơn thằng nhóc này!
Hoắc Minh ôm em bé thật lâu, lúc giương mắt lên, anh dịu dàng nhìn ôn Noãn.
Cuối cùng Bạch Vi cũng hiểu vì sao ôn Noãn nói trái tim cũng là thịt! Chỉ với một ánh mắt như vậy của Hoắc Minh, có người phụ nữ nào chống đỡ được chứ? Nhìn một cái là mềm ra!
Hoắc Minh lái xe về biệt thự.
Anh chạy xe vào bãi đỗ xe ngầm, lúc cởi đai an toàn, anh cầm lòng không đậu duỗi tay vuốt ve bụng nhỏ của ôn Noãn… Con mới ba tháng, vẫn chưa có thai động.
Vốn là sờ con nhưng vuốt ve một hồi lại biến thành kiểu khác.
Hoắc Minh ấn điều khiển ghế điều hạ xuống, vây Ôn Noãn dưới thân, dịu dàng hôn cô.
Anh cẩn thận tránh khỏi bụng cô, sợ ảnh hưởng đến con.
Ban đầu chỉ định chạm vào một chút rồi ngừng.
Nhưng vào lúc quần áo rơi xuống đất, sau khi mang thai, thân hình của cô càng nuột nà trắng nõn hơn cả lúc bình thường, anh vần không thế nhịn được, làm với cô… Toàn bộ quá trình anh đều rất dịu dàng, luôn hỏi han về cảm giác của cô.
Nhẫn nại đã lâu, anh làm hai lần.
Lúc kết thúc, khóe mắt ôn Noãn nhòe dấu nước mắt, cả người trong suốt như pha lê.
Tuy Hoắc Minh không thể thoải mái hết mình, nhưng cảm giác đêm nay cũng không hề giống như lúc trước, có vài thời điểm cực kỳ ý nghĩa…
Trải qua đêm nay, bọn họ khôi phục cuộc sống vợ chồng.
Một tuần hai lần.
Tới lúc òn Noãn mang thai bảy tháng, Hoắc Minh không hề chạm vào cô.
Cơ thể cô không thuận tiện, Hoắc Minh đón dì Nguyễn từ thành phố c, tới làm bạn chờ sinh với Ôn Noãn.
Hôm nay, ôn Noãn đi tới phòng nhạc.
Tới lúc về, Hoắc Minh đón cô, òn Noãn ngồi vào trên xe, dịu dàng nói: “Đều đã sắp xếp xong, chờ sinh con xong em mới qua đây làm! Không thể ngờ được Chu Mộ Ngôn lại thay đối nhanh như thế, dường như cậu ta đã có thế một mình đảm đương một phía.”
Nếu là ngày thường, Hoắc Minh chắc chắn sẽ chèn ép con sói nhỏ.
Nhưng hôm nay, anh không nói chuyện.
Ôn Noãn cảm thấy rất kỳ quái, mỉm cười nói: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Minh dừng xe ở giao lộ, phía trước là đèn đỏ, anh chần chờ một hồi rồi nói với cô: “Vụ án kia vẫn cần anh tới Anh Quốc một chuyến nữa! Buổi sáng chú Kiều gọi điện thoại tới, nói rằng chú ấy không yên tâm về luật sư Trần, ôn Noãn… Anh sẽ qua đó thêm một chuyến!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Hơn nửa ngày sau cô mới nói: “Là ông ta không yên tâm, hay là anh không yên tâm?”
Hoắc Minh không nói gì.
Cô mang thai, anh không thế cãi nhau với cô.
Ôn Noãn cũng rất kiềm chế, giọng nói đè rất nhẹ: “Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em rằng anh sẽ không tới Anh Quốc nữa! Hơn nữa con đã 7 tháng, nếu anh ở trong nước còn được, ở Anh Quốc nếu có việc anh muốn trở về cũng phải tốn ít nhất 24 giờ! Anh… Trước khi đồng ý anh không nghĩ tới em sao?”
Hoắc Minh biết cô không vui.
Anh cũng nguyện ý dỗ dành cô: “Kiếm tra thai kỳ rất ổn định! Anh chỉ đi ba ngày, chờtoà án thấm vấn xong anh sẽ lập tức trở về gấp… Sau đó anh tạm thời không nhận vụ án nào nữa, chuyên tâm chờ sinh cùng em, được không?”
Ôn Noãn biết anh đã quyết định.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào đi?”
“Sáng mai!”
Rõ ràng òn Noãn ngấn ra.
Sau đó cô quay đầu đi, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì nữa…
Buổi tối Hoắc Minh tự dọn hành lý, còn dỗ dành cô vài câu.
Ôn Noãn không vui nổi.
Lúc ngủ cô cũng ôm lấy lưng anh, cả một đêm cô ngủ không yên ốn.
Trời hửng sáng, Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy, hôn một cái lên môi ôn Noãn, hắng giọng nói: “Anh đi đây!”
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô nhớ rõ trong mơ có máu, cô sợ hãi!
Cô ôm lấy vòng eo của Hoắc Minh, cô cảm giác bụng có cảm giác lộn xộn, lúc nói chuyện giọng nói cũng run run: “Hoắc Minh, anh đừng đi, em cảm thấy không thoải mái!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ bụng cô.
Anh cho rằng cô đang không vui cho nên không thèm đế ở trong lòng, dỗ dành: “Do trời nóng đấy! Em gọi dì Nguyễn ngủ cùng nhé! Ngoan, anh chỉ đi ba ngày!”
ôn Noãn ôm anh không bỏ, cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em cứ cảm thấy sẽ có chuyện, em thật sự không thoải mái… Con ởtrong bụng đá mạnh cực kỳ.”
Hoắc Minh cười.
Anh khom lưng hôn một cái ở trên bụng cô: “Là con không ngoan hả?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoa ấn da đầu anh: “Con bé chưa bao giờ như vậy!… Anh đừng đi được không? Em sợ xảy ra chuyện!”
Hoắc Minh ngồi dậy, hôn môi cô: “Còn không đi sẽ trễ chuyến bay mất! Ngoan, nghe lời!”
Ôn Noãn không chịu buông tay.
Anh nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô ra, gỡ từng ngón tay một, cười dịu dàng: “Y như đứa con nít vậy, ba ngày sau anh nhất định sẽ quay về!”
Anh vẫn xách hành lý rời đi.
Ôn Noãn vẫn ngồi đó, ở giữa thời tiết mùa hè, toàn thân lạnh lẽo.
Cô định ngủ tiếp nhưng cả người nóng ran, không thoải mái… ôn Noãn dứt khoát ngồi dậy, cô cầm di động đi xuống lầu, kêu dì Nguyễn: “Mẹ!”
Dì Nguyễn và bảo mầu mới đi mua đồ ăn trở về, còn đang vừa nói vừa cười ở bên ngoài…
Nghe thấy tiếng ôn Noãn gọi bà, vừa mới đáp lại.
Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lớn vang lên, là tiếng nố, ngay sau đó chính là cát bay đá chạy, vô số mảnh vỡ thủy tinh, vô số bê tông cốt thép bay múa đầy trời…
10 giờ sáng, trong tuyến đường chính ở khu biệt thự xa hoa nào đó của thành phố B, ống khí ga rò rỉ nố mạnh.
Cây cối bị chia thành hai nửa, rơi rớt tan hoang.
Đường bị lật lên, hư hỏng hoàn toàn.
Ôn Noãn đang xuống lầu.
Một luồng xung kích mạnh mẽ ùa tới, cả người cô bị đấy bay đập mạnh vào vách tường phía sau lưng, trong nháy mắt kia eo cô như vỡ vụn, thế nhưng trong thời khắc nguy cấp đó, cô dùng tay bảo vệ bụng nhỏ theo bản năng.
Hoắc Tây…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK