Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dụ biết, anh vẫn không yêu mình, trong lòng anh chỉ có Lục U.

Cô không cầm được nước mắt nữa.

Chính cô cũng khinh thường chính mình, vừa rồi cô ghen tị với Lục U, giống như một người đàn bà đố kỵ, muốn chiếm trọn sự chú ý của Chương Bách Ngôn, cô không thể tiếp thu được điều này.

Cô yên lặng rơi nước mắt, mũi đỏ lên.

Cô khó xử quay mặt qua chỗ khác.

Chương Bách Ngôn nhìn cô một lúc lâu, than nhẹ, cầm khăn tay giúp cô lau mặt, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lồng ngực…Tần Dụ càng khóc lớn hơn.

Thích Chương Bách Ngôn là nỗi xấu hổ lớn nhất của cô.

Nhưng mà, cô lại không buông bỏ được!

Lục U đến công ty mới biết tài xế đã xảy ra chuyện ở trên đường.

Cô hoàn thành công việc, tự mình lái xe quay về căn hộ.

Hoàng hôn xuống, trời hết mưa.

Đầu mùa xuân, phía chân trời xuất hiện cầu vồng, Lục U dừng xe ở ngã tư ngắm nhìn thật lâu…Di động reo lên, là Diệp Bạch gọi đến, giọng nói của Diệp Bạch rất dịu dàng: “Anh đón Tiểu Lục Hồi về nhà rồi, em muốn ăn gì?”

Lục U không muốn ăn gì cả.

Nhưng cô cố gắng suy nghĩ: “Muốn ăn khoai tây nghiền nướng và tôm hùm.”

Diệp Bạch cười cười: “Được! Anh làm cho em!”

Cúp điện thoại, Lục U nghĩ đến việc bây giờ Tiểu Lục Hồi có lẽ đang đi theo Diệp Bạch chọn lựa tôm tươi lớn ở trong siêu thị thì không kìm lòng được cười khẽ.

Cô lại nghĩ đến món khoai tây nghiền nướng.

Rõ ràng là món mình thích ăn nhất, nhưng hiện giờ nghĩ đến cô liền cảm thấy có chút ngậy, trong lòng cô mơ hồ có cảm giác, nhưng lại không muốn tin tưởng…Diệp Bạch, anh không phải…

Bình tĩnh một lát, mới cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng khi đi ngang qua một nhà hàng cao cấp, loại cảm giác khó chịu đó lại dâng lên, cảm thấy buồn nôn nhưng không nôn ra được.

Cô dừng xe lại bên đường.

Ngồi im lặng ở trong xe một lúc lâu.

Dù ngốc đến đâu cô cũng hiểu rằng mình đang…mang thai.

Lục U cầm di động, bấm số của Diệp Bạch, anh không bắt máy nên chắc là đang bận lựa tôm rồi! Thế nên cô muốn gửi cho anh một tin nhắn [Diệp Bạch, có thể em đã mang thai.]

Nhưng chỉ những chữ đơn giản như vậy, cô hết gõ rồi lại xóa.

Lỡ như không có thai thì sao?

Lục U đi đến một bệnh viện tư nhân, ở đó có một bác sĩ quen với nhà họ Lục, chưa đầy nửa tiếng kiểm tra đo lường đã có kết quả, cô có thai…Thai được sáu tuần.

Lục U nhìn dòng chữ đó thật lâu, mắt đầy nước mắt.

Cô lại có con.

Với Diệp Bạch.

Cô cẩn thận gấp tờ giấy xét nghiệm lại bỏ vào túi xách, định khi trở về thì đưa cho Diệp Bạch xem…Cô tin rằng lần kiểm tra sức khỏe đó của Diệp Bạch có sai lầm, chức năng sinh lí của anh vẫn bình thường.

Lúc trở về, cô lái xe rất chậm.

Cô cẩn thận che chở cho chính mình và đứa nhỏ, cô nghĩ nếu Tiểu Lục Hồi biết mình có em gái thì nhất định sẽ rất vui vẻ.

Lục U đỗ xe ở dưới căn hộ.

Lại vô tình gặp được một người.

Là Chương Bách Ngôn.

Anh ta đang dựa vào thân chiếc xe màu đen, trên tay cầm một một chiếc túi to, là chiếc túi mà Lục U đã để trên xe anh ta trước đó. Đương nhiên anh ta cố ý đến đây không phải là vì trả đổ, mà là thay Tần Dụ chào hỏi.

Lục U nhận đồ.

Cô nghe thấy Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói: “Đừng để bụng! Cô ấy không có ý xấu.”


Lục U cũng không để bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK