Nói xong những điều này, Diệp Bạch vẫn chưa lái xe ngay.
Anh cho Lục U một chút thời gian giảm xóc, tuy hai mắt Lục U ướt át vẫn e dè bị người khác nhìn thấy. Cô nhẹ giọng nói: "Lái xe đi!"
Diệp Bạch xác nhận cô không sao thì bấy giờ mới khởi động xe.
Trên đường đi, anh vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.
Anh muốn bắt đầu lại với cô, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, thậm chí có rất nhiều điều muốn làm với cô, nhưng anh sợ khiến cô sợ hãi... Càng sợ cô phản cảm.
Nửa giờ sau, xe chạy tới nhà họ Chương.
Tiểu Lục Hồi ở đây mấy ngày, nhưng nhớ mẹ nên xe vừa dừng thì cô bé đã chạy tới. Lục U mới xuống xe đã bị nhào vào lòng. Cô bé vùi vào vòng tay của mẹ mà nũng nịu.
Lục U ngồi xổm xuống, hôn cô bé một cái, vẻ mặt dịu dàng.
Diệp Bạch vô cùng cảm khái.
Cô bé mà anh từng thích giờ đã trở thành một người phụ nữ, mang đầy vẻ dịu dàng nữ tính, hầu như khó có thể trở về được vẻ hoạt bát ban đầu. Tuy nhiên, khát vọng của anh đối với cô ngày càng lớn, anh khao khát được cô đối xử với mình như vậy.
Anh nhận thấy Lục U cũng rất nhớ Tiểu Lục Hồi.
Lúc này, đôi mắt cô ươn ướt, rõ ràng là đang xúc động.
Anh bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai cô, sau đó bế Tiểu Lục Hồi lên, dịu dàng nói: “Không phải về nhà ngay sao?”
Lục U “ừ” một tiếng.
Chương Bách Ngôn bước ra khỏi biệt thự, trên tay xách một chiếc vali màu hồng, bên trong là những món quà và đồ chơi mà anh ta mua cho Tiểu Lục Hồi mấy ngày này...
Anh ta nhìn chằm chằm vào cặp đôi trai tài gái sắc kia, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng nói: “Quần áo của con bé thì khỏi mang đi, để lần sau đến có đồ thay!”
Vừa rồi Tiểu Lục Hồi còn muốn chạy, bây giờ lại không đành lòng rời xa anh ta.
Cô bé trượt xuống người Diệp Bạch, để Chương Bách Ngôn ôm một cái.
Chương Bách Ngôn ôm cô bé, khẽ sờ đôi chân ngắn ngủn rồi nói: "Trẻ con lớn rất nhanh, quần đã hơi ngắn rồi, sau này mua thêm quần cho con bé!"
Lục U nói được.
Chương Bách Ngôn dường như còn muốn nói điều gì khác nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm Tiểu Lục Hồi. Giờ khắc này, những chuyện đã qua giữa anh ta và Lục U dường như tan biến theo chiều gió... Rốt cuộc cả hai đều có người mới.
Những gì còn lại là sự lưu luyến của anh ta với Tiểu Lục Hồi.
Lục U biết anh ta không nỡ, vì thế nhẹ giọng nói: “Nếu anh và Tần Dụ đồng ý, sau khi Tiểu Lục Hồi chính thức vào tiểu học thì có thể ở lại chỗ các anh vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè! Đương nhiên con bé phải bằng lòng."
Tiểu Lục Hồi ôm lấy mặt Chương Bách Ngôn, mềm mại hôn anh ta.
Chương Bách Ngôn chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé, anh ta nói lời cảm ơn với Lục U. Tình cảm của bọn họ đến nước này cũng chỉ có thể là hai chữ, cảm ơn.
Cảm ơn đã đồng hành trong sinh mệnh, cảm ơn đã thành toàn cho nhau, cảm ơn sự thấu hiểu hôm nay.
Hàng ngàn hàng vạn lời đều chẳng thốt nên câu.
Diệp Bạch ghen rồi!
Nhưng anh cũng hiểu rằng tình yêu có thứ tự trước sau, dù có ghen đến đâu anh cũng không thể thay đổi thứ tự... Anh lại nghĩ, nếu cho mình một cơ hội lựa chọn, anh vẫn chọn là người đến sau, chọn mình là người cuối cùng ở bên cô!
Nghĩ đến đó trong lòng hơi ghen!
Lúc Tiểu Lục Hồi thật sự sắp rời đi, Tần Dụ từ trong nhà đi ra. Trong thời gian ở cữ không thể ra gió song cô ấy vẫn đi tiễn... Cô ấy đưa cho Tiểu Lục Hồi một món đồ chơi nhỏ, khi cô ấy ngồi xổm xuống, Tiểu Lục Hồi cũng khẽ hôn cô ấy, còn gọi cô ấy là dì.
Tần Dụ khẽ mỉm cười.
Hốc mắt cô phiếm lệ.
Khi chiếc Cullinan chậm rãi rời đi, Chương Bách Ngôn cởi áo khoác khoác lên người cô, mắng: "Sao lại ra ngoài? Ngoài trời gió lớn, lỡ để lại mầm bệnh thì không tốt đâu!"
Tần Dụ đi theo anh, hai người cùng nhau đi vào nhà.
Cô nhẹ giọng nói: “Chương Bách Ngôn, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi được không?”
Chương Bách Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.
Anh hơi ngạc nhiên, bởi vì Tần Dụ có vẻ rất thích trẻ con, anh cho rằng cô muốn có một cô con gái, gom thành chữ tốt...
Tần Dụ lắc đầu, cô nói cô không sinh.
Cô không nói với chồng rằng không phải cô không muốn sinh con mà là sợ sinh con gái.
Như bây giờ là vừa đẹp.
Thực ra Chương Bách Ngôn đã đủ trai gái rồi.
Thêm một đứa nữa thực ra lại gây mất cân bằng. Trong lòng anh đã có người khác, vậy cứ để anh yêu chiều cô bé đó đi... Đây chính là tình yêu của cô dành cho anh!
Từ đầu đến cuối, đều là tình yêu mà cô sẵn lòng tác thành.
Hoàng hôn đỏ như trái quất, vẻ mặt Tần Dụ ôn hòa. Nếu nói cô không tiếc nuối là giả... Nhưng cô thích một cuộc sống bình dị và nhẹ nhàng. Những thứ chấn động lòng người này vẫn nên để lại cho Chương Bách Ngôn và Lục U thuở thiếu thời thì hơn!
Bây giờ chồng cô yêu cô, thế là được.
Vả lại Tiểu Lục Hồi cũng rất dễ thương, cô rất thích.
Trong nhà vang lên tiếng khóc của trẻ con, là của con trai Chương Vũ, cũng là đứa con út mà Chương Bách Ngôn thích... Mỗi đêm anh sẽ thức dậy hai lần để xem con trai. Anh sẽ ôm con trai và nhẹ nhàng dỗ dành, anh là người bố tốt hiếm có trên đời.
Cho nên Tần Dụ bằng lòng tác thành cho anh một chút.