Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao lại không muốn.
Sao lại không muốn cậu?
Khi bọn họ tốt nhất, ở trong những đêm đó, nồng nhiệt ôm đối phương như vậy.
Cậu ấy quen thuộc cơ thể của cô, cô cũng hiếu tất cả của cậu.
Bọn họ đã từng chỉ có nhau.
Trong đêm Đông, cơ thề trẻ tuổi dán chặt vào trong gần như bốc lửa, đặc biệt là Lục Thước động dục rất mạnh.
Cậu tháo nút áo khoác ra, hoàn toàn ôm người vào trong lòng.
Khoảng cách ngoài một mét chính là dòng người qua lại.
Bọn họ lại ở trong góc tối điên cuồng hôn nhau. Bàn tay ấm nóng của Lục Thước đặt lên eo nhỏ của cô, giống như muốn làm cô tan chảy vậy, Lục Huân nhịn không được kêu lên một tiếng: “Lục Thước!”
Cơ thể của Lục Thước hơi cứng lại.
Cậu dừng hòn, cúi đầu, chăm chú nhìn cô.
Lục Huân không dám động đậy, cô tì vào lòng cậu, cảm giác ở đó đập rất lợi hại.
Cô cũng không dám nhìn cậu.
Lục Thước lại lần nữa cúi đầu, rất dịu dàng ngậm lấy môi cô, mút nhẹ.
Hơi nóng cậu phả ra giống như thuốc kích dục loại tốt, khiến cô không thế chạy trốn, giọng nói càng khàn đi: “Rõ ràng là muốn, là không dám sao?”
Lục Huân tỉnh táo lại chút.
Cô vùng vẫy cậu ra, chỉ có thể dựa đầu vào vai cậu, giọng nói vỡ nát: “Lục Thước, chúng ta không nên làm chuyện như vậy.”
Lục Thước im lặng, cậu ôm cô trong lòng.
Tuyết rơi lớn.
Tuyết bay xuống nhuộm trắng áo khoác màu đen của cậu, tóc của thiếu niên cũng trắng không ít.
Lục Huân vừa khó coi, vừa buồn bã.
Nhưng cũng chỉ có đêm tuyết như vậy, cô mới dám đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cậu.
Lục Thước chăm chú nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện đó chúng ta đã làm ít nhất tám trăm lần, anh không tin em quên hết, anh còn nhớ…”
Lục Huân không cho cậu nói chuyện.
Cô ở trong lòng cậu run rấy, không biết bởi vì lạnh hay là bởi vì cái khác mà dòng người trên
đường vội vã rời đi, trời đất bao la chỉ có bọn họ ôm nhau.
Đến trong xe, cậu khởi động xe mấy lần cũng không lên được.
Cậu nghiêng đầu: “Xe không khởi động được rồilĐoán chừng cũng gọi xe không được, ở lại đây một đêm được không? Anh đặt hai chiếc giường.”
Lục Huân ngồi bên cạnh cậu.
Bông tuyết trên áo tan chảy cũng có chút ướt rồi, lạnh đến run lên.
Cô hoang mang nhìn tuyết lớn ở bên ngoài, nhẹ nhàng nói: “Đi bộ về thì sao?”
Lục Thước sờ khuôn mặt lạnh của cô: “Vậy thì phải đi đến hai, ba giờ sáng!”
Lục Huân có chút không tự tại.
Cô quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa số, hơi thất thần, Lục Thước than nhẹ một tiếng: “Có phải em sợ anh?”
“Không có.”
Lục Huân lẩm bấm nói.
Cô vẫn luôn im lặng, Lục Thước dứt khoát bế cô dậy khiến cô kinh ngạc.
Lục Thước tì vào cái mũi nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói: “ở một đến! xảy ra chuyện ròi anh
không cần em chịu trách nhiệm.”
Lục Huân tức đến đá cậu một cái.
Lục Thước cười lên, cậu vẫn không nhịn được ghé sát tai than phiền: “Rõ ràng là em muốn.”
Tuy cậu cảm thấy đàn ông không dựa vào diện mạo để ăn cơm nhưng cậu đối với diện mạo của bản thân vần rất có tự tin, Lục Huân thích, lúc đó còn có nhiều lúc có chút mê đắm nữa.
Tuyết càng rơi càng nhiều, mặc kệ như thế nào bọn họ vẫn qua đó rồi.
Khi Lục Thước lấy phòng, Lục Huân cảm thấy mất mặt.
Cô dựa vào sau lưng cậu, mặt nhỏ dán sát vào áo khoác của cậu, không có người khác nhìn thấy.
Lục Thước ra sau vổ vổ cô, nói chuyện với cô gái ở lễ tân.
“Anh, chỉ còn một phòng giường lớn thôi, những phòng khác đều bị đặt hết rồi.”
Lục Thước nhíu mày.
Cậu nhìn Lục Huân ở sau lưng.
Lễ tân chỉ cho rằng bọn họ là cặp đôi thông thường, nghĩ cũng không nghĩ nói: “Căn phòng này không tệ, thiết bị là tốt nhất ở nhà nghỉ chúng
tôi, hơn nữa còn có ban công lớn để thưởng thức cảnh tuyết.”
Lục Thước lấy bóp da ra, đặt một đêm.
Lấy được thẻ phòng, cậu nắm tay của Lục Huân thấp giọng: “Ngại vậy sao?”
Lục Huân lặng lẽ đi theo cậu.
Đến được sân sau tìm phòng, mở cửa ra bên trong quả thật không tồi, bất ngờ chính là ban công gần hồ đó có cần tám mươi mét vuông.
Lục Thước cởi áo khoác ra, đặt ở bên cạnh phơi khô.
Cậu chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, đi nấu nước.
“Em tuỳ tiện xe, đợi nước sôi rồi thì uống chút để giữ ấm cơ thế.”
Lục Huân nhìn dáng vẻ rất tự tại của cậu, không khỏi cảm thấy bản thân ích kỷ, cô cầm điện thoại không biết nói sao với bố mẹ, trùng hợp thay bà Liễu gọi đến.
Giọng nói của Lục Huân thấp thấp, còn chưa nói mấy chữ thì bà Liễu đã nắm được tình hình.
Ha ha, xe bị hư!
Rolls Royce dễ hư như vậy sao?
Nhưng mà bà Liễu cũng không nói gì nhiều, nếu không Lục Huân khó xử, bà chỉ dặn dò cô về
sớm một chút, lại nói may mà thư ký Liễu uống say rồi nếu không tối nay lại quậy một trận lớn.
Lục Huân ừm một tiếng nhỏ.
Tắt điện thoại ngước mắt đã nhìn thấy Lục Thước yên lặng nhìn cô.
Cô không nói chuyện quỳ bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết ở bên ngoài.
Lục Thước rót một ly nước lọc, đưa cho cô: “Làm ấm cơ thể! Anh tắm trước, chút nữa em cũng tắm rồi thay đồ đi, như thế sẽ không cảm nữa.”
Lục Huân ở riêng một phòng với cậu, không muốn tắm.
Lục Thước không vui: “Chỗ nào của em anh chưa từng thấy? Nghe lời!”
Lục Huân từ từ uổng nước, cô nhìn chiếc giường lớn đó, hỏi cậu: “Anh ngủ sô pha?”
Lục Thước trực tiếp từ chối: “Chúng ta đương nhiên ngủ cùng nhau!”
Mặt nhỏ của Lục Huân trắng bệch, tức đến không muốn quan tâm câu.
Lục Thước đưa tay cởi nút áo sơ mi, lại cố ý làm cho dây nịt vang lên ầm ĩ, quả thật có chút ác độc… Khi cậu vào phòng tắm, trên người chỉ có một chiếc quần lót màu đen mà thôi.
Như vậy Lục Huân căn bản không dám nhìn.
Lục Thước cười cười, đi vào phòng tắm không bao lâu thì trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Nhưng tiếng nước chảy đó dường như trộn lẫn với giọng khàn đặc của người đàn ông, mơ hồ nghe không rõ.
Lục Huân không phải cô gái nhỏ không hiếu chuyện nữa.
Cô đột nhiên đỏ mắt, cắn nhẹ môi đỏ, dùng sức ôm chặt cơ thế của bản thân…
Lục Thước thật sự không cần mặt mũi!
Khi Lục Thước đi ra, cơ thế thon dài được bao bọc bởi áo tắm, phía trên có thứ nhìn không ra là gì, nhưng Lục Huân biết, mặt của cô hơi nóng không chịu nhìn cậu.
Lục Thước đi qua, cầm lấy cái ly trong tay cô.
Thấp giọng: “Có bồn tắm, anh đã giúp em rửa qua đi ngâm mình chút đi?”
Cô ôm bản thân ngẩng đầu nên nhìn cậu, trong mắt có chút hơi nước.
Lục Thước đột nhiên cười, cậu ghé sát vành tai của cô thấp giọng nói: “Anh là đàn ông, chuyện đó không phải bình thường sao?”
Cậu quả thật dựa rất gần.
Lục Huân muốn đẩy cậu nhưng đấy không
nối.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước hơi đỏ, đột nhiên hỏi cô: “Sau khi chia tay với anh, em có không?”
“Không có!”
Cả người Lục Huân đều nóng lên, cô đứng dậy muốn chạy nhưng bị người đè vào lòng… Cơ thế nhỏ nhắn không thể trốn được.
Lục Thước mới tắm xong, trên người nóng hối.
Bởi vì độ chênh lệch cơ thế quả thật lớn, Lục Huân ở trong lòng cậu cứ giống như một con thỏ nằm trong lòng sư tử vậy.
Nhớ lần đầu tiên, cậu cũng không dám làm sợ em làm cô đau.
Lúc này cô nằm trong lòng cậu, cơ thế nhỏ nhắn mềm mại không dám động đậy với đôi mắt còn đỏ đỏ,
Lục Thước sờ nhẹ khuôn mặt của cô, rất dịu dàng hỏi: “Vậy em một chút cũng không muốn sao?”
Chủ đề này, không có cách nào nói tiếp,
Lục Huân đẩy Lục Thước: “Anh buông em ra, em đi tắm.”
Lục Thước rất muốn thân mật với cô nhưng lại sợ cô phản cảm, suy nghĩ chút vẫn là buông cô ra, chỉ thấp giọng: “Lục Huân, anh chỉ có em! Không có người khác.”
Khoé mắt của Lục Huân đột nhiên đó.
Cô im lặng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi cánh cửa đóng lại, cô dựa vào cửa yên lặng suy nghĩ, sở dĩ cô ngại ngùng không muốn giao cơ thế cho cậu, lẽ nào thật sự chỉ bởi vì gia đình sao?
Không, còn có chút liên quan đến Tư An Nhiên.
Bọn họ chia tay, Lục Thước và Tư An Nhiên duy trì mối quan hệ bạn trai bạn gái được mấy tháng.
Cô tin, bọn họ không phát sinh quan hệ.
Nhưng nụ hôn bình thường, đặt biệt ở trước mặt trưởng bối ra vẻ cũng sẽ có.
Cô để ý.
Nhưng sự đế ý này lại khó có thế lên tiếng.
Lục Huân hơi ngẩng đầu, đầu mũi chua xót khó mà tự khỏi, cô nhịn khóc để không khiến cho bản thân khó coi.
Chỉ là đi ra ngoài, đầu mũi khó tránh hơi đỏ.
Giống như một củ cải đỏ vậy!
Lục Thước mặc áo tắm, dựa vào đầu giường cầm điện thoại xử lý công việc, có lẽ là gọi điện thoại về nhà.
Cậu là đàn ông, sẽ không có ai hỏi đến.
Nhìn thấy Lục Huân đi ra, thấy bộ dạng của cô cậu đã biết cô khóc.
“Sao lại khóc?”
Lục Thước vỗ vị trí bên cạnh, rất dịu dàng nói: “Qua đây, anh giúp em sấy tóc?”
Lục Huân đứng ở trước cửa phòng tắm.
Cô nhẹ giọng nói: “Lục Thước, chúng ta không trở lại được nữa rồi!”
Cậu yên lặng nhìn cô chằm chằm, những điều cô nghĩ cậu đều biết hết nhưng những vấn đề đó không thích hợp bộc phát trong đêm nay, cảnh đêm gió tuyết như vậy cậu nghĩ bọn họ nên ôm nhau.
Cho dù cái gì cũng không làm, chỉ cảm nhận hơi ấm của đối phương.
Lục Huân không phải người biết tức giận lắm.
Cô nói đi nói lại chỉ là mấy câu này, Lục Thước vài lần đã nắm bắt được cô: “Anh biết! Qua đây sấy tóc!”
Lục Huân bật khóc.
Cô nói lại lần nữa: “Lục Huân, chúng ta không trở lại được nữa rồi!”
Lục Thước đột nhiên xuống giường.
Cậu bế cô dậy dùng sức quăng lên chiếc giường mềm mại, tiếp đến tắt đèn trong phòng đi, xung quanh tối tăm chỉ có thế nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của nhau…
Lục Thước bắt đầu hôn cô.
Cô giãy dụa, khóc xin cậu đừng…
Lục Thước vẫn yên lặng, cậu chỉ dùng hành động bày tỏ khi áo tắm của cô rơi xuống, cậu gần như quỳ lạy đối xử với cô… Vật nhỏ thanh thuần như Lục Huân sao chịu được như vậy, cô cắn môi khóc: “Lục Thước đừng như vậy! Anh đừng như vậy!
Lục Thước ngước mắt, giọng nói của anh thấp đến đáng sợ.
“Gọi anh là Lục Thước! Gọi anh là Lục
Thước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK