Hoắc Tây không biết mình đã đứng bao lâu, cũng không biết buổi tiệc kết thúc từ lúc nào.
Khi cô ra về thì tình cờ gặp Trương Sùng Quang trước cổng khách sạn, thư ký Tần đang đứng nói chuyện với anh, giọng khá nhỏ nên cô không nghe rõ lắm.
Gặp lại anh khiến tâm tình Hoắc Tây vô cùng phức tạp.
Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, nhìn người đàn ông cô đã từng yêu cũng đã từng rất hận. Khi cô biết được sự thật… Cô giật mình nhận ra việc yêu hận đã không còn quan trọng, giống như thời điểm cô tự tử ở Melbourne, Trương Sùng Quang đã thỏa hiệp với cô, thì giờ đây không phải nội tâm cô cũng đang thỏa hiệp hay sao.
Cho dù yêu hận bao nhiêu, cô cũng vẫn mong anh sống khỏe mạnh.
Trương Sùng Quang quay đầu qua thì thấy cô.
Đèn thủy tinh tại sảnh khách sạn khiến gương mặt Hoắc Tây trắng như tuyết, nhợt nhạt. Bàn tay cô nhỏ máu, màu máu đỏ thẫm rơi xuống thảm, thấm đỏ một mảng.
Nhưng Hoắc Tây không hề hay biết.
Trương Sùng Quang vội vàng bước đến nắm lấy cổ tay cô, thấy lòng bàn tay cô bị thương, giọng anh hơi nghiêm khắc: "Sao em lại bị như vậy? Người đàn ông… của em đâu?"
Không đợi Hoắc Tây lên tiếng, anh đã định bế cô lên.
Thế nhưng, anh mới để tay lên eo cô thì mới nhớ đến tình trạng chân của mình, kể cả Hoắc Tây chỉ là đứa con nít một tuổi anh cũng không bế được. Anh đành hạ tay xuống, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi! Anh đưa em đến bệnh viện."
Hoắc Tây vẫn chăm chăm nhìn anh.
Đáy mắt cô mờ hơi nước.
Trương Sùng Quang cũng không biết cô đã trải qua chuyện gì, dưới tình thế cấp bách anh đành nắm cổ tay kéo cô đến chỗ đậu xe. Lúc này, cho dù anh đi đứng bất tiện, cho dù mối quan hệ của hai người không được tự nhiên, anh cũng không thể làm khác.
Hoắc Tây bị nhét vào ghế sau, anh cũng ngồi theo vào trong xe.
Thư ký Tần nhanh trí ngồi vào ghế phụ, quay sang nói với tài xế: "Đi đến bệnh viện gần nhất."
Tài xế không dám chậm trễ, đạp chân ga lái xe đi.
Bên trong xe khá tối, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang ngồi cạnh nhau, đã lâu rồi họ không ở gần nhau như vậy. Trương Sùng Quang thấp giọng hỏi cô: "Em không mang theo thuốc cầm máu sao?"
Hoắc Tây trả lời không liên quan: "Bạn gái anh đâu? Không đi chung với anh à?"
Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm trầm: "Giờ mà còn hỏi mấy câu này?"
Nói xong, anh tự nhiên lấy túi cô tìm thuốc cầm máu. Sau khi tìm thấy thuốc, thư ký Tần ngồi ghế trước lập tức đưa chai nước khoáng, còn lịch sự mở nắp. Trương Sùng Quang nhận lấy nước rồi nhìn Hoắc Tây: "Uống đi."
Hoắc Tây vẫn ngồi yên.
Trương Sùng Quang không biết cô bị cái gì kích thích, nên dứt khoát đút thuốc cho cô. Khoảnh khắc lòng bàn tay dày rộng ấm áp của anh chạm vào môi cô, hai người đều giật mình…
Ánh sáng mờ tối xen lẫn ánh mắt phức tạp.
Yết hầu Trương Sùng Quang chuyển động, giọng khàn đến gần như không nghe được. Anh thấp giọng nói như dỗ dành: "Bao nhiêu tuổi rồi mà không chịu nghe lời! Sau này…"
Anh không nói được nữa.
Anh không quên họ đã ly hôn. Anh không quên anh không thể cho cô một cuộc sống bình thường. Anh không quên bây giờ cô đã thuộc về người khác.
Đáy mắt Hoắc Tây ánh lớp nước.
Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, môi dán vào lòng bàn tay của anh. Viên thuốc nhỏ được đầu lưỡi của cô cuốn đi, để lại vệt nước ẩm ướt trong lòng bàn tay Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang khẽ cong ngón tay, đưa nước cho cô: "Uống nước đi."
Đợi cô uống xong, anh lại lấy hộp thuốc y tế băng bó tay cho cô.
Lúc quấn băng không tránh được việc da thịt tiếp xúc, anh nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, cảm thấy cô ốm hơn trước. Trương Sùng Quang nhỏ giọng lầm bầm: "Anh ta chăm sóc em kiểu gì vậy?"
"Anh nào?" Hoắc Tây hỏi anh.
Đột nhiên Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn, bốn mắt chạm nhau, một lúc sau anh mới mở miệng: "Không phải em có bạn trai sao? Anh thấy hai người đứng cạnh khá hợp đấy."