Lục Huân đặt tập truyện tranh trong tay xuống.
Cô ngấn người một lát rồi nhẹ giọng nói: “Con không biết! Nhưng con nghĩ chờ tới khi cậu ấy đính hôn, tóm lại bọn con sẽ không dây dưa nữa! Cậu ấy là người có thân phận, cũng không thể bỏ hết mặt mũi được.”
Bà Liễu cảm thấy cô rất tủi thân.
Đúng vậy, hai nhà cũng có qua lại với nhau nhưng Lục Thước cũng đã trả thù Lục Huân rồi, cậu còn dây dưa làm gì nữa?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bắt Lục Huân làm vợ lẽ của cậu?
Bà tuyệt đối không đồng ý.
Truyền Chí cũng sẽ không đồng ý!
Bà Liễu sờ đầu con gái, nhẹ nhàng lấm bẩm: “Mặc kệ như thế nào, mẹ luôn ủng hộ con!”
Thật ra bà còn hy vọng Lục Huân có thể tìm được một người biết nóng biết lạnh hơn, vì như vậy, hai bên mới cân bằng.
Chắn hẳn Lục Thước cũng không còn gì đế dây dưa nữa.
Bà Liễu rời đi, lúc đóng cửa lại bà còn than
nhẹ một tiếng.
Dù sao bà cũng hiểu Lục Thước, đứa nhỏ Lục Thước này rất ưu tú.
Nhưng cậu cũng là đàn ông.
Là đàn ông thì sẽ có thói hư tật xấu thông thường như mọi người đàn ông khác, ví dụ như dục vọng chiếm hữu, lại ví dụ những thứ không chiếm được luôn là đồ tốt. Nhìn đi, cậu vốn nền hẹn hò nóng bỏng cùng với cô chủ nhà họ Tư, thời tiết lạnh lẽo như thế này cứ ôm cô chủ nhà họ Tư thơm thơm hôn hôn không vui sao, chạy tới đây uổng rượu với bà già như bà làm gì?
Bà Liễu biết rõ trong lòng nhưng không thể vạch trần.
Bà xoa tay, đi tới, nhiệt tình rót rượu, mời rượu.
Uổng chết đi!
Chuốc say ngay lập tức sau đó thông báo cho Lục Khiêm phái người tới đón thằng con trai trong bụng toàn ý xấu này đi, đừng ở đây khiến người ta mất mặt xấu hố nữa.
Tửu lượng của bà Liễu khá tốt, đặc biệt là bà có thế uống rượu trắng.
Thư ký Liễu cũng không bằng bà.
Nhìn dáng vẻ ân cần của vợ, thư ký Liễu cũng sợ ngây người, sờ đầu vợ mình: “Em không
bị bệnh gì chứ?
Bà Liễu rót đầy ba ly nhỏ.
Trong lời nói có ý đâm chọc: “Lục Thước, một ly này tôi mừng thay cậu, bố mẹ cậu chắc chắn cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy cậu có cuộc sống ổn định như thế này! Sau này nhớ phải dắt cô Tư về nhà ăn cơm, tôi cũng chẳng có gì khác, làm dăm bữa cơm nhà cũng không thành vấn đề!”
Lục Thước uống một hơi cạn sạch.
Bà Liễu cũng uống cùng.
Hai người, mỗi người một ly, uống đến độ phải gọi là vừa nhanh vừa mạnh, thư ký Liễu ngồi nhìn một bên cũng phải ngây người.
Bên ngoài, mưa phùn rơi tí tách.
Thư ký Liễu dò xét: “Trời mưa thế này, lát nữa Lục Thước trở về cũng phiền phức đấy!”
Chờ ông đảo mắt, lại phát hiện bà vợ nhà mình uống nhiều tới mức sắp nằm sấp xuống.
Một dòng nước trong suốt còn chảy thẳng từ trong cái ly bà cầm trên tay..
Cả đầu thư ký Liễu toàn là gạch đen: “Bà già này! Cú thích thể hiện! Rồi cũng sụp trước đấy thôi…”
Lục Thước chu đáo khoác áo khoác cho bà Liễu, rồi lại bắt đầu chuốc thư ký Liễu uống rượu,
trong lòng thư ký Liễu có hơi sợ cậu, thằng nhóc này luyện được chiêu ngàn ly không say từ đâu ra vậy?
Ông có lòng trốn nhưng vẫn không địch nổi sự hiểu biết của Lục Thước về ông.
Mới nói vài câu, thư ký Liễu đã lọt lưới, ông uống!
Tới khi chạng vạng, thư ký Liễu cũng nằm sấp xuống.
Bên ngoài, mưa thu phấp phới, lá vàng khô rơi đầy trên mặt đất bị nước mưa xối ướt nhẹp, dính chặt vào nền xi măng xám xịt một cách đáng thương…
Lục Thước đứng ở bên cửa sổ nhìn nửa ngày.
Trong phòng ngủ có tiếng động.
Lục Huân đi ra mới thấy bố mẹ mình đều đã uống say.
Một người bị đỡ vào phòng ngủ, một người đang nằm vật trên sô pha ngủ khò khò, má mồm thở hồng hộc.
Dù cô có ngốc cũng đã nhận ra Lục Thước cố ý.
Chỉ đơn giản là cậu muốn ở riêng một chỗ cùng cô.
Thật đê tiện!
Cô nhìn cậu, cậu quay lại nhìn vào mắt cô, giọng nói của Lục Thước nghẹn lại: “Trời mưa! Chú Liễu đế tôi ở lại dừng chân!”
Bây giờ không có người khác, Lục Huân cũng không cần khách sáo với cậu.
Cô đè nén cảm xúc: “Cút đi!”
Lục Thước không cử động, cậu chỉ nhìn cô bằng cặp mắt đen láy kia. Cô không nhìn ra được suy nghĩtrong đầu cậu. Thật ra chính bản thân Lục Thước cũng không hiếu chính mình, cậu chỉ biết cậu muốn gặp cô.
Lục Huân muốn chạy về phòng ngủ.
Nhưng cô vừa mới chạy được hai bước, cả người đã bị người đứng phía sau bắt lấy.
Cô bị đè nhẹ lên ván cửa, sau lưng là thân thế cường tráng của người đàn ông trẻ tuổi, biết bao nhiêu lần trong căn chung cư ấy, mỗi lần cậu đi công tác về cũng từng vội vã nhiệt liệt, cũng từng yêu đương nồng cháy như vậy, thế nhưng hiện tại Lục Huân lại không cảm giác được điều gì khác ngoại trừ sự khó chịu.
Cô liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không khiến cậu thả lỏng.
“Buông tôi ra!” Cô lấm bẩm: “Cậu Lục, tôi không muốn liên quan gì tới cậu nữa, hiện tại cậu
muốn ép buộc tôi sao?”
Lục Thước ôm chặt lấy cô từ sau lưng.
Thân người cô nho nhỏ, vô cùng mềm mại, ôm vào lòng tựa như đang ôm một chú thỏ mềm mại.
Lúc này đôi mắt cô lại còn hồng hồng.
Dù sao Lục Thước cũng đã uống nhiều, nếu như đang bình thường, với quan hệ giữa bọn họ, cậu sẽ không ngang ngược như vậy.
Cậu ôm cô, cầm lòng không đậu mà dán mặt vào sau tai cô.
“Tôi cũng chỉ ôm một chút! Lục Huân, đế tôi ôm một chút.”
Lục Huân khó chịu đến mức rơi cả nước mắt, dùng sức giãy giụa, nhưng lại không thể thoát ra.
Cô cũng không thế kêu to.
Gương mặt tuấn tú của Lục Thước hiện lên sự đau khổ, mặt cậu nóng bừng bừng, dán sát vào cổ cô lấm bấm đôi lời, cô không nghe rõ cũng không muốn nghe rõ, chỉ biết sau đó cậu lại mở then cửa phòng ngủ của cô rồi kéo cô vào.
Cô bị đè lên trước ván cửa.
Mà người đàn ông đang cố gắng đè nén chịu đựng kia lại nâng mặt cô lên, bờ môi nóng bỏng dán sát vào cô.
Hai mắt Lục Huân mở to.
Nước mắt rơi xuống từ trên khóe mắt…
Lục Thước dùng đầu lưỡi liếm đi, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc! Lục Huân, đừng khóc!”
Cô đấy cậu ra.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cậu, hai mắt đỏ bừng: “Lục Thước, không phải cậu không cần tôi sao, không phải cậu muốn trả thù tôi nên mới đùa bỡn tình cảm của tôi sao? Cậu đã đạt được mục đích rồi đấy, tôi đã rất đau khố rồi, vậy cậu đã có thế buông tha cho tôi chưa, có thể buông tha cho tôi được không?”
Bên ngoài, sét đánh từng trận.
Đèn trong phòng ngủ bỗng nhiên dập tắt, khuôn mặt của hai người trở nên mờ mịt không rõ.
Lục Thước nhìn Lục Huân, cô cũng vậy.
Rất lâu sau đó, cậu bổng nhiên tiến tới một lần nữa, khóa chặt hai tay cô sau đó cúi đầu hôn lấy cô, lần này không chỉ là nụ hôn lướt nhẹ rồi dừng, cậu khống chế không được, hôn sâu cô.
Nụ hôn lúc sâu lúc cạn, thay đối đủ loại góc độ.
Thậm chí còn triền miên, nóng bỏng hơn tất cả những lần bọn họ hôn nhau trong quá khứ.
Một bạt tai dáng mạnh lên mặt cậu.
“Đủ chưa? Đủ rồi thì cút!”
Lục Thước Ịạỉ đem cô kéo vào trong lòng ngực, lúc này đây cậu không hôn cô, cũng chỉ dùng sức ôm chặt cô.
Cậu lại nói một câu rất xin lỗi.
Không phải bởi vì cậu đùa bỡn cô.
Mà vì ít nhiều gì cậu vẫn biết bản thân thật sự động lòng, cậu thích cô, thế nhưng giống như lời Lục Huân nói, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã định sẵn cậu không cho cô tương lai.
Ngoại trừ nụ hôn này, cậu không cho cô được gì nữa cả.
Lục Thước rời đi.
Bên ngoài tiếng sấm ầm ‘âm tựa như con quái vật đang gầm lên kêu gào, trong đêm tối thỉnh thoảng có tia chớp sáng lên… Lục Huân từ từ ngồi xổm xuống, dùng sức ôm lấy cả người, toàn thân cô không kiềm chế được mà run rấy.
Lục Thước…
Lục Thước ngồi trong xe đổ dưới tòa nhà.
Mưa rơi ào ào, cần gạt nước không ngừng lau qua lau lại, gương mặt của cậu vẫn cứ mơ hồ.
Cậu chỉ ngồi lẳng lặng.
Đã uống rất nhiều rượu, không thể lái xe thế mà cậu cũng không muốn để bất kỳ người nào tới đón, cậu cũng chỉ muốn ngồi ở đây, ngồi ở nơi gần với Lục Huân nhất.
Lý trí nói cho cậu biết không nên tiếp tục như vậy.
Hiện tại chỉ có Diệp Bạch và bà Liễu biết.
Nếu tiếp tục dây dưa, có khả năng sẽ có thêm rất nhiều người biết chuyện, trường hợp đó rất khó giải quyết, cậu sẽ khiến mẹ cậu đau lòng.
Lục Thước, cứ như vậy đi!
Thích thì sao?
Tình cảm của ai mà không phải là tình yêu, cũng có khi sau nửa năm nữa, cậu sẽ cảm thấy bản thân trơ trẽn vì hôm nay đã do dự, yếu đuối.
Cái này thật sự không giống với Lục Thước cậu.
Lục Thước dựa người vào ghế gia, nhẹ nhàng xoa đầu…
Đầu rất đau.
Cậu nhắm mắt lại, thế nhưng trước mắt lại là hình ảnh đôi mắt Lục Huân rơi nước mắt, cô khóc nhưng vẫn rất kiên cường.
Cô còn kiên cường hơn cậu nghĩ!
Cô đứng thẳng lưng, cố gắng rời khỏi cậu, sự
thật rõ ràng.
Lục Thước, còn gì nữa đâu mà mày không bỏ?
Trời dần sáng lên.
Phía trước bỗng nhiên có động tĩnh, một chiếc xe Hummer màu đen nhanh chóng lao tới, đèn sáng chiếu thẳng vào mặt Lục Thước.
Lục Thước đưa tay lên che mắt theo bản năng.
Chờ ánh đèn bị tắt đi, cậu mới thấy đó là Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhảy xuống từ trên xe, anh mặc một chiếc áo da, nhìn có vẻ tinh thần phấn chấn.
Anh cũng thấy Lục Thước, hung hăng liếc mắt một cái, sau đó đi lên lầu.
Mười phút sau.
Anh cầm hành lý đi xuống lầu, đi theo sau là bà Liễu và Lục Huân.
Thư ký Liễu bị chuốc say mèm, lúc này vẫn chưa tỉnh, đang nằm mơ đẹp, tất nhiên bỏ lỡ trò hay này.
Đi tới lối ra vào.
Lục Huân thấy xe của Lục Thước.
Cô khép mắt làm bộ không có thấy, bà Liễu vỗ tay cô.
Diệp Bạch đặt hành lý vào trong cốp xe, sau đó qua đi ôm lấy bả vai Lục Huân: “Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lục Huân!”
Bà Liễu cũng yên tâm.
Bà thể hiện sự cảm ơn sâu sắc đến Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng không quá khách sáo.
“Cháu nên làm.”
“Cô ơi, chúng cháu đi đây!”
Anh đỡ Lục Huân lên xe, bản thân vòng sang bên kia.
Lục Huân ngồi ở ghế điều khiến phụ, không thế tránh né nữa, cô nhìn thấy Lục Thước, cậu nhìn có hơi suy sụp, hai mắt đỏ bừng, lúc này đang nhìn chằm chằm vào bên phía cô.
Diệp Bạch ngồi vào xe, liếc nhìn cô một cái.
“Muốn chào tạm biệt không?”
Lục Huân lắc đầu: “Không cần đâu.”
Diệp Bạch cười, dẫm nhẹ chán ga, lái xe chạy về hướng sân bay.
Lục Thước nắm chặt lấy tay lái.
Nắm mạnh đến mức khớp xương gần như
chuyển sang trắng bệch.
Cậu không ngờ rằng Lục Huân sẽ rời đi nhanh như vậy, dường như cậu vẫn nên nói với cô điều gì đó nhưng rồi lại không tìm thấy lời gì đế nói…
Cô cứ thế rời đi!
Thậm chí cậu còn không biết cô sẽ đi bao lâu, cô và Diệp Bạch có thể có tương lai hay không?
Diệp Bạch sẽ theo đuổi cô sao?
Cô sẽ đồng ý sao?
Bà Liễu đi đến trước xe cậu, gõ cửa sổ xe.
Lục Thước xuống xe, giọng nói nghẹn ngào: “Dì Liễu.”
Bà Liễu yêu thương cậu từ nhỏ nhưng cũng đã tát cậu một bạt tai, lúc này đã trở nên bình lặng.
Dù sao Lục Huân rời đi, lúc này bà cũng có thể nói đôi câu nói thật cho Lục Thước nghe, sau khi nghe xong cậu sẽ biết mình nên làm như thế nào. Giọng điệu của bà Liễu rất nghiêm túc: “Tiếu Huân ra nước ngoài chữa bệnh, con bé vẫn mắc bệnh trầm cảm mức nhẹ, này đợt này tâm trạng của con bé không vui, có khả năng sẽ biến chứng lên mức độ vừa, nếu cậu còn chút tình cảm nào với con bé, cũng đừng tiếp tục dây dưa với con bé
nữa, con bé không giống với người khác.”
Lục Thước sửng sốt.
Lục Huân bị bệnh, cậu chưa bao giờ biết?
Bà Liễu cười: “Cứ như vậy đi! Dù cho cậu và con bé đều thích nhau nhưng thế thì thế nào đâu, đừng nói cậu sợ mẹ cậu nên không thế tiến thêm một bước, thế nhưng Tiếu Huân cũng sẽ ngại với gia đình của cậu, cũng sẽ rời bỏ cậu. Lục Thước, con bé Tiểu Huân cũng không muốn ở bên cạnh cậu, người con bé thích có lẽ là người tên là “Downey”, còn Lục Thước… con bé không thích nổi.”
Trái tim Lục Thước đau đớn từng cơn.
Cậu nhìn theo hướng xe rời đi, lẩm bấm mở miệng: “Cháu không biết mình bị làm sao! Cháu chỉ thấy hối hận…”
Cậu không nhất thiết phải có được cô.
Cậu chỉ không muốn thấy cô khóc, không muốn… thấy cô đau lòng.
Thế nhưng trong lòng cậu biết rõ, là cậu, là cậu tự tay đẩy cô rơi vào vực sâu…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK