Lý Tư Ỷ hỏi xong thì có hơi hối hận.
Không ngờ An Nhiên chẳng những không tức giận mà còn trả lời lại: “Tay nghề của tôi có tốt đến đâu cũng không thể thắng nổi đầu bếp nhà họ Hoắc.”
Lý Tư Ỷ bị lọt hố.
Cô ấy cũng không tức giận: “Ý cô là cô dùng sức hấp dẫn để hạ gục người ta.”
Động tác cắt thức ăn của An Nhiên khựng lại, cười tự giễu: “Có lẽ là lúc đó ánh mắt anh ấy không tốt! Đừng nói nữa, đều qua rồi!”
Lý Tư Ỷ dùng tăm chọn lựa món trái cây mình thích, nằm ườn ra ghế salon, cắn chặt không buông: “Nhưng hai người có con chung nha! Cô nghĩ đi... Chỉ cần còn đứa trẻ thì hai người không bao giờ cắt đứt hoàn toàn được, ngày nào đó Hoắc Doãn Tư sang đây thăm Lâm Hi, đêm tối gió lộng ông trời lại cho thêm trận mưa, cô giữ anh ta lại, tắm rửa thay quần áo xong, tôi không tin tên đàn ông mới 30 như Hoắc Doãn Tư có thể nhịn được, nếu ăn rồi thì phải chịu trách nhiệm với cô.”
An Nhiên vẫn cười nhạt: “Ý tưởng của cô cũng nhiều ghê.”
Lý Tư Ỷ thích thú: “Chứ sao nữa! Tôi là ai chứ... An Nhiên tôi nói này, lúc tôi theo ông già kia, ông ấy xấu lắm! Bên cạnh ông ấy có nhiều phụ nữ lắm, tôi phát hiện mỗi tuần đều có một người khác nhau, lăng nhăng muốn chết.”
“Vậy cô còn thích ông ấy như vậy!”
“Ông ấy rỗng rãi chịu chi chứ sao!”
“Cô cũng đâu thiếu tiền... không phải sao?”
...
Lý Tư Ỷ mất hứng.
Cô ấy hừ nhẹ: “Vậy cô thiếu tiền sao cô không theo Hoắc Doãn Tư? Tôi dám chắc chỉ cần cô mềm mỏng mấy câu thì Hoắc Doãn Tư sẽ chịu vì cô mà buông lòng tự ái và kiêu ngạo xuống, tóm lại là phải dỗ dành nhiều vào! Công tử nhà giàu như anh ta da mặt mỏng mà.”
An Nhiên tiếp tục cắt thức ăn.
Nên nói thế nào nhỉ, từ khi bị Hoắc Doãn Tư đoạt đi hợp tác với Trung Thiên, thật ra bọn họ đã không còn có thể vẹn toàn được nữa.
Khi đó cô đến Hoắc Thị, nói với cậu rằng giúp Tổng Giám đốc Cố xong cô sẽ rời khỏi tập đoàn Cố Thị nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn không chấp nhận.
Cô biết khi đó cậu nghiêm túc.
Hợp tác hơn trăm tỷ, sao có thể nói chỉ là đùa thôi!
An Nhiên một mực không lên tiếng.
Lý Tư Ỷ lại kêu gào: “Này, không phải cô bỏ Hoắc Doãn Tư theo ông già kia thiệt đó chứ! An Nhiên, tôi nói cô biết, ông già kia không chịu kết hôn, cô theo ông ấy trừ kiếm được tiền ra thì không còn gì cả.”
An Nhiên hỏi ngược lại: “Đây là theo kinh nghiệm của cô à?”
Lý Tư Ỷ vừa xấu hổ vừa giận.
Cô ấy cắn miếng khoai tây chiên răng rắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “An Nhiên, cô có ý gì vậy! Sao cô hung hăng với tôi vậy mà trước mặt Hoắc Doãn Tư lại giả bộ đơn thuần đáng yêu như con cừu nhỏ thế.”
An Nhiên bê một đĩa thịt dê cắt sẵn, đã nêm nếm gia vị ra.
Lý Tư Ỷ nếm thử một miếng: “Ngon quá!”
An Nhiên cười nhạt: “Tôi ở trước mặt anh ấy không hề đơn thuần hay đáng yêu chút nào cả! Quên đi, đừng nhắc tới anh ấy nữa... Tôi nấu nướng trước, nửa tiếng nữa là ăn được rồi.”
Lý Tư Ỷ hài lòng ăn uống.
Nửa tiếng sau, An Nhiên làm xong mấy món, hương vị nom có vẻ rất ngon.
Cô lấy một chai rượu ngoại: “Trời lạnh, uống một chút.”
Lý Tư Ỷ ồn ào: “Một chai này cũng bảy tám chục ngàn đấy, An Nhiên cô phá của quá rồi không?”
An Nhiên sờ nhẹ lên thân chai, cười nhạt: “Là Tổng Giám đốc Cố đặt lò rượu cho tôi đấy, tổng cộng hai chai.”
Lý Tư Ỷ phải nhìn cô bằng con mắt khác: “An Nhiên, cô xem ông già kia là máy rút tiền rồi hả?”
An Nhiên cũng không lừa cô ấy: “Đi theo Tổng Giám đốc Cố được không ít thứ tốt.”
“Tham lam!”
Lý Tư Ỷ vừa trào phúng vừa rót rượu, hớp một ngụm mất nửa ly.
An Nhiên cản lại: “Rượu này không uống như thế.”
Lý Tư Ỷ mặc kệ: “ Dù sao tối nay tôi nương nhờ ở đây rồi! Tôi biết cô cũng cô đơn lạnh lẽo hệt như tôi thôi... An Nhiên, cô đừng giả vờ nữa, cô thích diễn quá! Tôi cảm thấy cô trước đây dễ thương hơn nhiều, Hoắc Doãn Tư không thích mà cô vẫn dám theo đuổi anh ta... Hồi đó rõ ràng là cô không có gì cả nhưng lại vô cùng can đảm, bây giờ không dễ thương chút nào!”
Vẻ mặt An Nhiên vẫn tĩnh lặng như nước.
Cô nhớ đến chuyện cũ nên cũng rót cho mình gần nửa ly, nhấp một ngụm.
Cô không muốn uống say, vô cùng giới hạn.
Lý Tư Ỷ thì khác, cô ấy ỷ lại An Nhiên nên còn chưa đến tiếng chuông báo nửa đêm thì đã say như chết, gục xuống bàn lẩm bẩm tên ông già kia.
An Nhiên nhìn Lý Tư Ỷ say đến không ra dạng người, lắc đầu...
Rõ ràng còn chưa buông bỏ được!
Cô vào nhà vệ sinh vắt khăn, nửa ngồi xuống lau trán cho Lý Tư Ỷ.
Tay bị bắt lấy.
Lý Tư Ỷ mở mắt ra, gương mặt đỏ gay toàn là men say, lẩm bẩm: “Ông đến đây làm gì? Tôi sắp kết hôn rồi... Ai cần sự quan tâm của ông, Cố Vân Phàm, tôi không cần, chúng ta chấm dứt rồi... Sau này đường ai nấy đi.”
An Nhiên không biết phải làm thế nào.
Cô dỗ dành mấy câu muốn đưa người vào phòng ngủ, cô say rất đàng hoàng, nhưng Lý Tư Ỷ thì không ngoan chút nào, gạt tay cô ra ầm ĩ đòi uống nữa.
Ngay lúc An Nhiên lúng túng không biết phải làm gì thì điện thoại của Lý Tư Ỷ reo lên.
Là Cố Vân Phàm gọi đến.
Lý Tư Ỷ sờ soạng cả buổi cũng không lấy được điện thoại thì gào lên: “An Nhiên, là ông già kia gọi cho tôi đó, cô bắt máy giúp tôi xem ông ấy nói gì, có phải là khóc lóc thê thảm quỳ xuống cầu xin tôi đừng đính hôn không, có phải là hối hận rồi không, có phải muốn tôi làm vợ hay không... Chỉ là không chịu cúi đầu, An Nhiên, cô hỏi giúp tôi đi.”
Lý Tư Ỷ vừa nói vừa gào khóc.
An Nhiên cũng không dễ chịu trong lòng.
Cô vỗ nhẹ lưng cô ấy, bắt máy: “Tổng Giám đốc Cố.”
Cố Vân Phàm ngơ ngác, nhìn điện thoại lại lần nữa, xác nhận đúng là đang gọi cho Lý Tư Ỷ.
An Nhiên cũng không vòng vo, nói nhỏ: “Cô ấy ở nhà tôi, uống say rồi, bây giờ đang quậy phá.”
Bên kia im lặng một chốc.
Khi Cố Vân Phàm cất giọng lần nữa thì có hơi nghẹn lại: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, cô giúp tôi chăm sóc một lát... Phiền cô rồi, An Nhiên.”
Ông ấy biết tính tình của Lý Tư Ỷ.
Cũng đoán được tâm tư của Lý Tư Ỷ, thế nhưng... ông ấy không phải chồng của cô ấy.
An Nhiên rất bất ngờ.
Cô không ngờ rằng Cố Vân Phàm lại ở thành phố B, sau khi hết ngạc nhiên thì gật đầu: “Được! Tổng Giám đốc Cố năm mới vui vẻ.” Cô nói xong thì cúp máy.
Cố Vân Phàm bên kia cũng đặt điện thoại xuống.
Ông ấy đang đứng trước căn biệt thự mình tặng cho Lý Tư Ỷ, ông ấy đến thành phố B cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, muốn nhìn Lý Tư Ỷ một cái xem cô có ổn không, nếu thật sự có thể gặp được... thì cho cô ấy một bao lì xì mừng năm mới.
Như thế thì bọn họ cũng xem như đường ai nấy đi.
Nhưng rõ ràng là Lý Tư Ỷ vẫn chưa buông bỏ được, dù cho trước đây cô ấy tỏ ra cứng rắn bao nhiêu.
Cố Vân Phàm dựa vào cửa xe hút hết một điếu thuốc rồi mới mở cửa bước lên xe, lúc ông ấy lái xe tâm trạng không được tốt lắm, ông ấy nghĩ, mong là cô ấy sẽ có một nơi gửi gắm thật tốt, cô ấy xinh đẹp, bụng dạ cũng không xấu, theo ông ấy thì đáng tiếc.
Nửa tiếng sau, ông ấy đến nhà An Nhiên.
An Nhiên mở cửa cho ông ấy, nghiêng người nhường đường cho ông ấy vào: “Tổng Giám đốc Cố...”
Cố Vân Phàm biết cô muốn nói gì.
Ông ấy bước đến ngồi xuống bên cạnh Lý Tư Ỷ trên ghế salon, nhẹ nhàng sờ lên trán cô ấy...
Lý Tư Ỷ tỉnh lại.
Cô ấy trợn tròn mắt nhìn ông, hồi lâu sau mới khàn giọng: “Sao ông lại đến đây? Không phải về tranh gia sản à, không phải kêu tôi tìm ai đó gả đi à? Cố Vân Phàm tôi nghe lời ông rồi đó, sao ông vẫn không chịu buông tha tôi, còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa?”
Yết hầu của Cố Vân Phàm nhấp nhô.
Ông dịu dàng nói: “Tôi đưa cô về, cô cần ngủ một giấc thật ngon.”
Lý Tư Ỷ không chịu đi.
Cô ấy dần tỉnh táo lại, tựa đầu vào lưng ghế salon, trong mắt là vẻ đau thương: “Ông dẫn tôi đi? Đến căn biệt thự lúc trước sao? Cố Vân Phàm, tôi không có nhiều tình cảm với người kia nhưng cũng không đến nổi muốn phản bội người ta... Tôi sắp đính hôn với người ta rồi, không có gì bất ngờ thì cuối năm là kết hôn! Không phải là ông không yêu tôi sao, Tết nhất ông chạy đến thành phố B làm gì, gọi điện thoại cho tôi làm gì, lại muốn tổn thương tôi nữa à, cố ý không cho tôi sống tốt chứ gì? Cố Vân Phàm ông thật là khốn kiếp!”
Cô nói mãi mà vẫn không nguôi giận, còn đánh ông mấy cái thật mạnh.
Cố Vân Phàm để mặc cho cô ấy đánh, ông móc một bao lì xì thật dày trong túi áo ra, nói: “Chỉ muốn đến thăm cô một chút thôi, Tư Ỷ, năm mới vui vẻ.”
Lý Tư Ỷ ngạc nhiên nhìn bao lì xì.
Cô ấy khóc, nhưng lại không thể khóc thành tiếng, chỉ là vẫn ôm bao lì xì vào lòng... Dù gì cô ấy cũng đã theo Cố Vân Phàm hai ba năm, sao có thể không buồn?
...
An Nhiên tránh đi.
Cô đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn ra ngoài.
Lúc này đã gần đến 0 giờ, trên bầu trời đêm xa xa là pháo hoa không ngừng nở rộ, khắp nơi đều là âm thanh đùng đùng.
Vô cùng náo nhiệt!
Vào lúc này, có khi mọi người đều đang chúc nhau năm mới vui vẻ, thế nhưng An Nhiên lại chỉ có một mình, người thân duy nhất của cô là Lâm Hi lại đang ở nhà họ Hoắc.
Cô nghĩ lát nữa đi đọc tài liệu thôi.
Như thế thì sẽ không quá nhàm chán.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động trên giường reo lên...
An Nhiên nới lỏng khăn choàng cổ rồi về phòng lấy điện thoại, cứ tưởng là dì Lâm gọi nhưng không ngờ lại là Hoắc Doãn Tư.
Sắp đến năm mới nhưng giọng điệu Hoắc Doãn Tư lạnh như sắp đông thành băng.
“Lâm Hi muốn gối ngủ của nó, tôi ở dưới tầng, cô mang xuống đi.”
An Nhiên sửng sốt.
Cô ra khỏi phòng ngủ trở lại ban công, ló đầu ra thì thấy Hoắc Doãn Tư đang đậu xe ở dưới, đang dựa vào thân xe cầm điện thoại, nhìn từ xa cũng cảm nhận được sắc mặt không được tốt.
Bên trái cậu là xe của Tổng Giám đốc Cố.
Nhất thời An Nhiên cũng không biết phải nói sao, cô khó khăn mở miệng: “Hoắc Doãn Tư, Tổng Giám đốc Cố...”
Giọng Hoắc Doãn Tư lạnh như băng: “Tổng Giám đốc An độc thân mà, muốn giao thiệp với ai là quyền tự do của cô, không cần phải báo cáo với tôi! Thêm nữa, giữa chúng ta ngoài Lâm Hi cũng còn gì nữa sao? Hai ngày của tháng trước cùng lắm chỉ là yêu đương nam nữ mà thôi, sao Tổng Giám đốc An phải băn khoăn?”
Cậu nói vô cùng khó nghe.
An cũng không muốn giải thích, cô nhẹ giọng nói: “Tôi đem xuống ngay đây.”
Cô cúp điện thoại, cầm gối ôm nhỏ thường ngày Lâm Hi rất thích theo, đổi giày bước ra ngoài.
Gió đêm mãnh liệt.
Hoắc Doãn Tư lái một chiếc Land Rover màu đen, cậu tựa vào đó hút thuốc, áo măng tô trên người màu đen như thể hòa làm một với bóng tối...
An Nhiên bước đến trước mặt cậu.
Cô sợ ảnh hưởng đến Lâm Hi nên nói rõ với cậu: “Tôi không ở cùng với Tổng Giám đốc Cố! Lý Tư Ỷ ở trong nhà tôi.”
Nhưng Hoắc Doãn Tư cũng không muốn nghe cô giải thích.
Cậu nhận lấy cái gối từ tay cô, lạnh nhạt nói: “Không cần phải giải thích với tôi, tôi chẳng thèm để ý đâu! An Nhiên... Tôi sẽ không hỏi tới cuộc sống riêng của cô, cô ở cùng ai, cô vì ai đến thành phố H thành phố T gì đó cũng không liên quan đến tôi, giữa chúng ta cùng lắm chỉ có quan hệ người cũ mà thôi.”
Mắt An Nhiên ánh lên nụ cười nhạt.
Qua hồi lâu, cô nói nhỏ: “Chúc ngài Hoắc năm mới vui vẻ.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm ước chừng nửa phút mới chịu mở cửa lên xe, chiếc Land Rover màu đen đánh cua trước mặt cô, nhanh chóng biến mất trong màn đêm...
An Nhiên đứng đó một hồi.
Cô không lên tầng ngày mà muốn cho Cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ không gian riêng tư nên ngồi dưới hành lang khu nhà một lát, khắp nơi trên hành lang đều trồng tử đằng.
Trước kia lúc cô và Hoắc Doãn Tư còn tốt đẹp, cô từng nghe cậu nói, nhà cậu bên ngoại ở thành phố C tử đằng nở rộ.
Cậu còn nói sẽ dẫn cô đi xem.
An Nhiên khẽ vuốt nhánh cây khô già, không nhịn được mà nghĩ, đời này chắc không xem được rồi.