Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoầc Minh gọi một tiếng.
Lục Khiêm xoay người lại, ỏng ấy chí vào cây đàn dương cầm, cười nhẹ: “Nhìn không tồi!”
Dưới ánh đèn pha lên, mặt mày Hoâc Minh trở nên dịu dàng, mang theo một cảm giác hoài niệm về quá khứ: “Mua lúc cháu và ốn Noãn vừa mới ở cùng nhau, lúc trước để ở chung cư, bây giờ Hoắc Tây học đàn nên chuyến lại đây!”
Anh đưa tay mời: “Cậu ngồi đi!”
Lục Khiêm bước đi đến chỗ sô pha rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một phần tài liệu lên bàn.
Hoâc Minh cầm lấy, mở ra xem.
Bên trong đỏ là là liệu nội bộ, ƯỚC chừng bảy tám trang, bên trong liệt kê các tội danh nghiêm trọng của XX, cuối cùng bán đề nghị cân nhác vê hình phạt của phía còng tố.
Đêm khuya…
Giọng nói của Lục Khiêm trâm thấp: “Tử hình! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau sẽ chấp hành!”
Lúc ỏng nói, ánh mắt thâm thúy, tâm trạng cũng vò cùng phức tạp!
ông ấy biết được một vài tin tức không ai biết từ trong nội bộ, cũng biết lúc ấy vì sao Hoắc Tây vẫn có thế sống sót trong khi bị mất máu nhiều nhưvậy!
Ông ấy đã xem thường Hoâc Minh!
Trong lúc tất yếu, anh thật sự rất tàn nhân!
Sau khi Hoâc Minh xem xong, anh trả tài liệu cho Lục Khiêm.
Trong lòng anh biết rõ, vụ án này được xử lý nhanh như vậy cũng có công lao của Lục Khiêm ở bên trong! Mặc dù bình thường Lục Khiêm và anh không ngồi chung một bàn nhưng vào thời điếm mấu chốt, đóng cửa lại bọn họ vẩn là người một nhà.
Hoâc Minh đứng dậy, đi đến quầy bar lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu vang ra, mím cười: “Uống một chén?”
Ý của anh là uống xong rượu rồi qua đèm ở đây luôn.
Lục Khiêm xua tay.
Õng ấy giương mắt nhìn lên phía trên íâu, thấy Ôn Noãn đứng đó, ông ấy đứng dậy vỗ phắng nếp nhăn trên ống quần thượng nếp nhăn, cười: “Không được! Sáng mai tòi còn phải mở một cuỏc họp nữa!”
Hoắc Minh cũng không miền cưỡng nhưng vân muốn để ông ấy ở lại qua đêm.
Lục Khiêm vồ vai anh: “Tài xế đang đợi tòi! Minh, nhớ đối xử tốt với ỏn Noãn!”
Nói xong lời cuối cùng, dường như ông ấy nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng nhíu mày.
Tóm lại, khó buông bỏ.
Trong lòng Hoâc Minh hiếu rõ nhưng không nói ra, vẫn chưa đề cập đến Hoác Minh Châu, anh tiên Lục Khiêm ra xe.
Chiếc Audi màu đen từ từ chạy đi.
Hoâc Minh không lập tức quay về biệt thự, anh đứng một mình đứng ở bãi đậu xe, rút một điếu thuốc ra từ trong túi áo rồi châm lửa…
Khói bay mù mịt, làm nhòe gương mặt anh.
Anh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Chuyện tốt… Chuyện không tốt nhưng những chuyện này đó cũng dần tròi qua, đến cuối cùng Kiều An cũng phải đền tội.
Anh chí hút một điếu thuốc rồi xoay người trở về.
ón Noãn đứng sảnh biệt thự, ánh đèn mờ nhạt chiếu lẽn dung nhan cò khiến nó càng thèm phân dịu dàng. Hoắc Minh bước nhanh, ôm chặt lấy vai cò: “Sao lại đi ra đây? Bên ngoài rất lạnh!”
õn Noãn giữ chặt tay anh.
cỏ từ từ đan mười ngón tay vào mười ngón tay của anh, sau đó nhẹ nhàng rúc vào trong lòng ngực anh…
Hoâc Minh cúi đầu nhìn cò, giọng nói trở nên dịu dàng khó tưởng: “Làm sao vậy? Còn nũng nịu hơn cá Hoâc Tây nữa!… Muốn anh ôm em hả?”
Ôn Noãn that chặt tay, lấm bấm: “Hoâc Minh, đừng nói chuyện, đế em ôm anh trong chốc lát!”
Cứ như vậy, lẳng lặng ôm anh, không làm gì cả!
Hoâc Minh nhẹ ôm lấy eo nhỏ của cô.
Thật lâu sau, anh cúi đâu hòn cò: “Sau này cứ gọi anh là Minh, biết chưa?”
Cò ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn!
Hoắc Minh có hơi nóng máu.
Ôn Noãn là vậy, lúc bất mãn tức giận với anh sẽ không chịu cho anh nhưng lúc cỏ đồng ý thuận theo sẽ thật sự dịu dàng mềm mại… Dù cho anh đùa nghịch cò như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không phản kháng lại!
Nếu là ngày binh thường, có khá nãng anh sẽ làm chuyện câm thứ một hôi.
Thế nhưng trong đêm nay, bọn họ cần nhiệt độ cơ thế của đối phương đế vuốt phầng những đau thương đã từng xảy ra
trong quá khứ!
Bên kia, Lục Khiêm ngồi bên trong xe.
Tài xê’ nhẹ giọng hói: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Khiêm nhâm măt nghỉ ngơi.
Cứ một hồi trong đầu ỏng hiện lên là nhiệm vụ bí mật quan trọng, cứ một hồi lại là… Người kia!
Một lúc láu sau ông mới khàn giọng nói nhỏ: “Về khách sạn đi!”
Ngày mai họp xong, ông nên quay về thành phố c, dù sao ông cũng thật rất bận.
Mấy năm trước ông nhận được nhiệm vụ kia.
Lục Khiêm liền bận hơn rất nhiều, tựa như đang đi trên báng mỏng, mỗi bước đều nguy hiểm!
Trước mặt người khác, ông có quyền cao chức trọng, mặc cho ai thấy cũng phái e dè gọi một tiếng ngài Lục, có ai biết sau lưng ấy lại chí muốn được gặp cô gái ỏng thích một lần, cũng đã định tìm một càn chung cư, nuôi cò ấy tựa kim ốc tàng kiều!
Đến bây giờ, ỏng vần nhớ về hai nám trước, lúc chia tay với cò ấy.
Từ trước đến nay ông vẩn sinh hoạt rất
điều độ, mà nay một đêm hút hết hai bao thuốc.
Ông kiềm chế không gặp cò ấy!
Không gặp cò ấy sẽ không mất đi lý trí, sẽ không tiếp tục giống như mấy thàng nít ranh rơi vào lâu đài tình ái. Đã lâu rồi, òng cho rằng ông đã thoát ra, nhưng… chưa hê!
Lục Khiêm vân không nhịn được, ông tự mình lái xe tới gặp cỏ ấy.
Nhưng lúc ông nhìn thấy, có ấy cũng không còn một mình.
Cô ở bên cạnh một người đàn ông rất trẻ tuổi nhã nhặn, bước ra từ trong rạp chiếu phim, mà gần đây rạp chiếu phim đang còng chiếu một bộ phim điện ảnh về chủ đề tình yêu rất nổi tiếng “Người Yéu Cũ 3”.
Cỏ ấy và người đàn ông kia án cơm, hẹn hò!
Mãi cho đến chín giờ tối, người đàn ông kia mới đưa cô ấy về nhà!
Trước cửa biệt thự nhà họ Hoâc, Lục Khiêm dừng xe ở cách đó không xa. ông lắng lặng nhìn đôi trai tài gái sắc kia, tâm trạng phức tạp, ông nghĩ ỏng đang ghen ghét!
Nếu ông trê trung hơn một chút, nếu ông không vướng vào sự trói buộc này thì ngay bây giờ ông ấy sẽ xuống xe, xách cổ áo của thằng nhóc kia rồi gào lèn: “Cách xa
người phụ nữ của tỏi ra!”
Thế nhưng giờ đây ỏng chỉ có thế đứng trong chổ tối, lẳng lặng nhìn!
Hoâc Minh Châu xuống xe, cò nhìn theo bóng dáng chàng trai rời đi.
Đối tượng lần này dì Tân giới thiệu cũng không tồi, cò cũng đồng ý tiếp xúc… cỏ đi án cơm, đi xem phim cùng anh ta, cảm giác không tốt cũng không xấu.
Có lẽ sẽ tìm hiếu thêm, rồi cũng có thế sẽ kết hôn.
Trong đèm tối, cò đứng ở nơi đó, không biết vì sao trong mât lại bị một lớp sương mờ che kín.
Lục Khiêm đi tới, gọi cỏ một tiếng: “Minh Châu!”
Hoâc Minh Châu bước lui ra phía sau một bước.
Vẻ mặt cô trở nên ngơ ngấn, cỏ không biết làm sao, càng nhiều là sự phòng bị.
Lục Khiêm hơi nâng cằm, ý chỉ về xe mình mình: “Lên xe nói chuyện!”
Hoắc Minh Châu không chịu.
Cỏ bước đi hai bước muốn gọi bảo vệ mở cửa nhưng tốc độ của Lục Khiêm nhanh hơn. òng bất được cánh tay của cò, hơi ép buộc kéo cò lên xe.
Cứa xe đỏng s’âm lại.
Ông nhanh chóng ngồi lên xe, nghiêng đầu nhìn cò: “Đối tượng xem mắt?”
Hoắc Minh Châu không phủ nhặn, giọng nói của cô trở nẻn lạnh lùng: “Đúng thế! Người khá tốt! Cũng đã gặp Thước Thước, anh ấy có thể chấp nhặn sự tồn tại của Thước Thước!”
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lên lán xuống.
Với thân phận cúa ông, nếu lúc trước cỏ người nói với ông rang con ông sẽ gọi người đàn ông khác là bố, thì quả thật là một trò cười, thế nhưng bây giờ chuyện này lại có khả năng sẽ xảy ra.
Cô gái nhó ông đã từng chiếm hữu muốn ngú cùng người khác.
Con của ông, sẽ gọi người khác là bố!
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, hơi nâng cằm rồi bắt đầu hút…
Ông vốn điến trai.
Chỉ hút thuốc thòi cũng cảnh đẹp ý vui hơn những người đàn ông tầm thường khác rất nhiều.
Đã từng có rất nhiều lần, ông vây cô dưới người, hung hãng yêu thương. Sau đó ông lại dựa vào đầu giường đế hút thuốc, thật ra khi đó tâm trạng của ông vò cùng phức
tạp, có một chút cám giác tội lối.
Dù sao có cũng nhỏ hơn ông tận mười sáu tuổi, chuyện ông làm không bang câm thú.
Có một lần, cỏ thò qua ngậm lấy cây thuốc lá trên đầu ngón tay của ông, hút nhẹ một ngụm.
Suýt nữa ỏng bỏng cả tay!
Có lẽ đã bị kích thích, cá đêm ông không chịu buông tha cho cò, ông tự giác đánh giá mình không khác gì súc sinh…
Bèn trong xe, hơi khói chậm rãi lan ra.
Hoắc Minh Châu nhịn không được phải ho khan, giọng nói của cỏ mềm mại bất lực: “Đế tỏi xuống xe!”
Lục Khiêm dập điếu thuốc.
Ánh mất của ông trở nên thâm thúy, hỏi thắng vấn đề mà lâu nay vần luôn muốn hỏi: “Em thì sao? Thích cậu ta không?”
Vành mắt Hoắc Minh Châu đỏ hồng.
Cỏ nhẹ nhàng nói: “Cũng được!”
Lục Khiêm có thế lý giải cho tâm trạng của cò. Cò không giận dỏi ông rồi trả lời là thích, cò chỉ nói cũng được, nhưng từ cũng được này còn đáng sợ hơn cả khi cò giận dồi.
Cò đang chấp nhận số phận, lựa chọn tạm bợ!
cỏ thật sự sẽ đồng ý kết hòn với người khác, chỉ cần điều kiện của người kia không có gì trở ngại, có thể đối xử tốt với Thước Thước!
Õng khiến cỏ bị thương, cô lại mài hết mọi góc cạnh!
Lục Khiêm có hơi đau lòng, tâm trạng càng trớ nén phức tạp, thậm chí ỏng còn không biết nên trách ai.
Ông nhìn chăm chú cò một hồi lâu, đưa di động của mình cho cô, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói họ tạm thời em không về.”
Cả người Hoâc Minh Cháu cứng đờ: “Tòi sẽ không đi ra ngoài với ông!”
Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Tỏi có chuyện muốn nói với em! Nếu em không muốn, tôi sẽ tự gọi cuộc điện thoại này! Minh Châu, em có muốn tôi làm vặy không?”
Đỏi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng, có hơi uất ức!
Nhưng cô vẩn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cỏ không thế nào nói dối được, chỉ có thế án ngay nói thật, bảo rằng muốn thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm, có khi phái trở về trẻ.
Đầu bên kia, bà Hoắc im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục Khiêm nói chuyện!”
Hoâc Minh Châu đưa điện thoại cho ỏng.
Lục Khiêm nhận lấy di động, không biết ở đầu bèn kia bà Hoâc đã nói gì, Lục Khiêm thấp giọng nói: “Tòi biết, sẽ không làm gì quá đáng!”
Nói thêm vài câu, ỏng cúp điện thoại, ném di động vào trong hộp đựng đồ.
Xe từ từ khới động.
Hoâc Minh Châu tựa lưng vào ghế ngồi, lấm bấm: “Lục Khiêm, không phải ỏng bận lầm sao?”
Ông nâm tay lái, cười nhẹ: “Em biết lịch trình của tòi sao?”
Cò châm chọc: “Tin tức có khâp mọi nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng, đi đến đáu cũng là tiêu điếm, tôi không muốn biết cũng khó!”
Lục Khiêm không nói gì.
Trong đêm tối ông chỉ lẩng lặng lái xe, bên cạnh cỏ cò gái nhỏ ông đã từng rất yêu thương.
Giờ khẩc này, ỏng tưởng ráng thời gian sẽ mãi dừng lại ở hình ảnh này.
Như vậy bọn họ sẽ thật sự đang ở bèn
nhau…
Nửa giờ sau, ông chạy xe vào trong một con đường yên tĩnh, cánh hai bèn đường vô cùng quen thuộc.
Hoâc Minh Châu nhận ra được.
Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng vổ cửa kính xe ô tô: “Tôi không đi’ Lục Khiêm, tôi không đi’”
Cái này là cái gì?
Bọn họ đã tách nhau gần ba nãm, bây giờ õng lại muốn đưa cò tới cán chung cư hai người đã từng triền miên bên nhau, ông muốn làm gì? ông nghĩ cô là loại người gì!
Tất nhiên cò không thế nào xuống xe.
Cỏ vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi bị nước mât lấp đầy.
Mặc cho mấy ngày nay, cô cố gang bình tĩnh, lạnh lùng khi đối với ông ấy biết bao nhiêu thì vào giờ khắc này cô như đã quay về quá khứ, Hoâc Minh Châu, cò gái ngại ngùng trước mặt Lục Khiêm, không có cách nào từ chối mọi yêu cáu của ỏng.
Cò ấy ghét bản thân như vậy!
Lục Khiêm dừng xe lại.
Ông nghiêng đầu, nhìn giọt lệ vương trên mât cò, trái tim đau đớn vò cùng.
Õng là người đàn ông trưởng thành khôn
khéo, sao cỏ thế không nhìn ra trong lòng cỏ vằn có ông, nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy!
Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm vào mặt cô, an ủi cỏ như đang dồ dành một đứa trẻ: “Sẽ không làm gì cả! Chỉ có đôi chuyện muốn nói một chút, Minh Châu, chẩng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng ta cũng chẳng còn nữa sao? Dù em không tin tòi thì cũng nên tin mẹ của em chứ, bà ấy cũng đã đồng ý!”
Miệng ông dẻo như kẹo.
Cò khònq thế nào phản bác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK