Cô nói thật sự khó nghe, nhưng cũng rất rõ ràng.
Anh có thể không cưới!
Nhưng Khương Lan Thính nào có buông được?
Anh cảm thấy Hoắc Kiều phân tích không đúng. Anh thích cô thật ra chẳng liên quan gì đến Tống Thanh Thanh cả, chỉ là thích cô thôi… Mấy ngày kia trong núi, tuy có nhếch nhác, nhưng cũng là khoảng thời gian anh cảm thấy thoải mái nhất.
Thậm chí là, anh chưa bao giờ bỏ bê công việc, dây dưa hoang đường với một người phụ nữ như vậy.
Trên thực tế, không phải anh không có cách nào ra khỏi núi. Đi bộ cũng có thể ra ngoài được, nhưng anh lựa chọn ở lại, bởi vì anh thích Hoắc Kiều, anh muốn được ở riêng với cô.
Những điều này anh không nói ra, nói rồi cô sẽ lại giận.
Khương Lan Thính nắm lấy tay cô, thuận thế quỳ một chân xuống trước mặt cô. Anh không nói những lời cầu hôn cũ rích nữa, mà chỉ lấy từ túi trong áo vest ra một chiếc nhẫn kim cương, nắm lấy bàn tay thon dài của cô, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô.
Bởi vì là hàng đặt làm riêng nên kích cỡ vừa vặn.
Khi ở trong núi, anh đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi. Ban đêm, anh lén lấy số đo của cô.
Giọng nói trầm ấm của Khương Lan Thính vang lên: “Hoắc Kiều, trước khi đeo nhẫn, anh chưa bao giờ dám hứa hẹn với người phụ nữ nào cả. Bởi vì cuộc đời này dài như vậy, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ai biết được mình sẽ rung động với ai. Nhưng anh nghĩ hôn nhân là chuyện thiêng liêng, đã bước vào hôn nhân thì phải có trách nhiệm, phải chống lại mọi sự cám dỗ từ bên ngoài, còn phải bảo đảm cho người kia được hạnh phúc vui sướng! Anh muốn làm em hạnh phúc.”
Ngón tay Hoắc Kiều khẽ run lên.
Cô không hề vui vẻ, thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào cái nhẫn kim cương kia, lòng cô ngổn ngang trăm mối…
Lúc này, Khương Lan Thính tiến lên, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh để cô dựa đầu vào cơ bụng rắn chắc của mình, khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô. Một lúc lâu sau anh lại nhẹ nhàng nối: “Trước kia anh coi em như một người phụ nữ, nhưng mà bây giờ, anh cảm thấy em là một cô gái nhỏ! Hoắc Kiều, anh không biết mình yêu em bao nhiêu, nhưng anh rất thích, rất thích em. Anh nghĩ phần yêu thích đó, có thể chống đỡ cuộc hôn nhân này được dài lâu…”
Mặt Hoắc Kiều áp vào bụng anh.
Cô muốn chạy trốn, nhưng anh không cho. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, lúc này anh dường như có cảm giác mình là một người cha hiền từ… Khương Lan Thính biết bản thân chắc chắn muốn kết hôn, nhưng trước nay anh chưa bao giờ thực sự mong ngóng có một đứa con. Chỉ là bây giờ, anh lại khao khát muốn có một đứa con của anh với Hoắc Kiều.
Anh muốn có một bé gái giống Hoắc Kiều.
Lúc này, anh thậm chí bắt đầu thấy ghen tị với Hoắc Minh, có nhiều con như vậy.
Anh xúc động, cúi đầu dịu dàng nói: “Chúng ta sinh hai đứa được không? Tốt nhất là có một bé gái.”
Hoắc Kiều còn đang chìm trong bi thương, anh lại nghĩ tới việc có con…
Cô đang chuẩn bị nói gì đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ kèm theo giọng của Hoắc Tây: “Lên trên này lâu vậy, sao còn chưa xuống dưới ăn cơm? Mọi người đang chờ em đấy!”
Hoắc Kiều hơi kinh ngạc, sau đó bèn muốn bảo Khương Lan Đình trốn đi.
Nhưng Hoắc Tây đã mở cửa.
Hoắc Tây đứng ở cửa, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm, cô ấy cười tủm tỉm: “Là cậu chủ nhà họ Khương à! Mới nãy thấy anh trong sân, tưởng đâu anh tới nhà họ Hoắc chúng tôi để thăm thú phong cảnh, sao, thấy phòng em gái tôi như nào?
Cô ấy lại thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Hoắc Kiều.
Hoắc Tây đi tới, tấm tắc hai tiếng: “8.8 karat 6 mặt của hãng Blue, chắc là tốn không ít tiền nhỉ! Là nhẫn kim cương cầu hôn à?”
Cô ấy đanh đá chua ngoa, da mặt lại dày.
Khương Lan Thính dù có tệ đến đâu đi chăng nữa thì so với Hoắc Tây vẫn còn non lắm.