Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tư Ỷ nhìn chằm chằm ông ta.

Trong miệng cô ấy có máu nhưng vẫn nén đau đớn mà nuốt xuống. Cô nhìn Cố Vân Phàm, nói rất nhẹ nhàng: “Cố Vân Phàm, ông cũng thấy rồi! Ông luôn miệng nói muốn bồi thường và chăm sóc tôi, nhưng chỉ mang đến cho tôi vô số rắc rối. Cho nên Cố tiên sinh, ông và gia đình của ông có thể tránh xa tôi một chút được không? Coi như tôi cầu xin ông!”

Tim Cố Vân Phàm đau nhói.

Phải rất lâu sau ông ta mới nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Tôi đưa em đến bệnh viện!"

Lý Tư Ỷ từ chối nhưng Cố Vân Phàm vẫn nhất quyết làm vậy vì mặt cô sưng rất to.

Cố Vân Phàm nghĩ cho dù bọn họ có đoạn tuyệt thì cũng không nên bỏ rơi cô vào lúc này.

Lý Tư Ỷ bị ông ta cưỡng ép đưa đi.

Khi cô từ chối, ông ta bế thốc cô lên, dọc đường bị nhân viên khách sạn xúm lại nhìn. Vừa ngồi vào xe, cô muốn xuống xe, nhưng Cố Vân Phàm đã khóa cửa bên trong xe.

Cố Vân Phàm nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: “Ngoan một chút được không?”

Lý Tư Ỷ hốc mắt đỏ lên.

Cô hỏi ngược lại: “Đối với ông tôi là gì? Cố Vân Phàm, ông đã có vợ con rồi. Nếu ông lại dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa, lại bế tôi đến bệnh viện, ông thấy có thích hợp không? Hay là ông cho rằng tôi bị vợ ông rồi cả mẹ hờ của ông đánh vẫn chưa đủ thảm, hay là danh dự của tôi bị bôi nhọ chưa đủ?”

"Tư Ỷ!"

Lý Tư Ỷ rũ mắt xuống, hai giọt nước mắt chảy dài xuống gò mà, cô nói rất nhẹ nhàng: “Cố Vân Phàm, điều tôi hối hận nhất trong đời chính là gặp ông! Nếu không phải tôi mê muội mãi không chịu tỉnh thì cũng đã không đi đến đường cùng như ngày hôm nay! Từ giờ trở đi chúng ta đoạn tuyệt thôi. Ông đừng thương tôi nữa, cũng hãy tránh xa tôi ra… đây mới là kết cục chúng ta nên có”.

Cô ấy cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút bốc đồng nông nổi nào.

Nói xong cô thở hắt ra: "Mở cửa! Tôi tự biết đường đến bệnh viện!"

Trong xe im lặng, chỉ có tiếng tim hai người họ đang đập.

Cuối cùng, sau một lúc lâu, có tiếng cạch, Cố Vân Phàm mở cửa xe.

Lý Tư Ỷ nắm lấy tay nắm cửa bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình, cô rời đi không chút do dự... Chỉ một hành động đó đã thể hiện sự bất lực và tuyệt vọng đến nỗi sẵn sàng buông bỏ của cô ấy với mối quan hệ này.

Cửa xe mở ra rồi nhanh chóng đóng lại.

Cố Vân Phàm ngồi trong xe, ông ta run rẩy lấy điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa. Tàn thuốc màu đỏ đặc biệt chói mắt trong chiếc xe tối tăm. Lý Tư Ỷ không còn ở trong tầm mắt ông ta nữa, nhưng trước mắt Cố Vân Phàm lại đều là cô ấy.

Khi họ yêu nhau, khi họ bất hoà cãi vã.

Khi cô gây rắc rối cho ông ta.

Nhưng kể cả vào thời điểm tồi tệ nhất thì cũng vẫn tốt hơn bây giờ rất nhiều, bởi vì từ giờ phút này cả đời họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cô thậm chí cũng không muốn gặp lại ông ta.

Sao họ lại đi đến bước đường này?

Ba ngày sau, người nhà họ Cố trở lại thành phố H, trong đó có Cố Vân Phàm.

Nhà họ Cố tổ chức tiệc mừng sinh nhật Cố Vân Phàm, cùng ngày đó có tin bà Cố đã có thai, hai vợ chồng thương yêu nhau đến mức người khác ghen tị.

Tin tức truyền đi khắp nơi, Lý Tư Ỷ đương nhiên có thể nhìn thấy.

Cô chọn cách phớt lờ nó.

Cô và Cố Vân Phàm chia tay, ông ta trở về gia đình là chuyện bình thường. Cô cố tình phớt lờ mọi tin tức về ông ta, ông ta cũng không bao giờ chủ động tìm kiếm cô, cuộc sống trở nên bình lặng...

……

Một tháng sau, đã là giữa hè.

An Nhiên cùng Hoắc Doãn Tư cùng tổ chức một buổi tiệc đính hôn, ngày cưới của cô và anh được ấn định vào tháng mười cuối thu.

Buổi tiệc rất hoành tráng, nhà họ Hoắc đã khiến An Nhiên nở mày nở mặt.

Đến tối, An Nhiên mở quà, ghi sổ.

Những ân tình này ngày sau đều phải trả lại.

Khi mở một hộp quà ra, cô bất ngờ khi nhìn thấy một chiếc vòng tay hồng ngọc rực rỡ, những viên đá lấp lánh nhìn rất đắt tiền nhưng lại không mới lắm.

An Nhiên cầm lấy chiếc hộp, nhìn hồi lâu mới nhìn thấy chữ "Tư" ở phía dưới.

Khi biết được là ai gửi tới, cô không khỏi sửng sốt một lúc lâu.

"Em đang nhìn gì vậy?"

Hoắc Doãn Tư tắm xong, đi tới quấn khăn tắm ngồi bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô vào lòng. An Nhiên tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì đâu!"

Cô cụp mắt xuống: “Là người đó tặng!... Có lẽ là vòng mẹ em từng đeo năm xưa”.

Nhưng năm đó ông ta làm điều có lỗi với mẹ cô, sao bây giờ lại đạo đức giả như vậy?

Hoắc Doãn Tư cầm món đồ lên nhìn, thực ra nó rất hợp với An Nhiên... Anh nghĩ An Nhiên và mẹ cô chắc hẳn rất giống nhau. Tư Văn Hùng năm xưa cũng thực lòng ngưỡng mộ, nhưng thật đáng tiếc rằng mối quan hệ đó chỉ là sự lừa dối từ một phía, và cuối cùng lại có một cái kết đau khổ như vậy.

Anh đậy nắp hộp lại và nói: “Ngày mai anh sẽ nhờ người gửi lại”.

An Nhiên ngước mắt nhìn anh.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô một cái, rất dịu dàng nói: “Anh là chồng của em, giúp em giải quyết những chuyện này không phải là chuyện bình thường sao?”

An Nhiên không do dự nữa, ngẩng đầu hôn đáp lại anh, một lúc sau mới vuốt ve cằm anh, nhỏ giọng nói: "Hoắc Doãn Tư, cảm giác được hôn anh thật sự không gì sánh bằng”.

Anh đặt chiếc hộp xuống, nụ hôn sâu hơn, chiếc mũi cao chạm vào mũi cô: “Bây giờ em mới biết sao? Giám đốc An… mấy năm nay em không yêu ai khác, có phải là không tìm được người tốt hơn anh không?"

Họ đều là những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, trong chuyện riêng tư, An Nhiên cũng không đến nỗi quá dè dặt.

Cô biết Hoắc Doãn Tư thích nghe điều gì.

Cô nhẹ nhàng ậm ừ: "Đúng vậy, em chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh!"

"Chỉ là đẹp thôi sao?" Hoắc Doãn Tư thể hiện rõ thái độ rằng đêm nay sẽ không tha cho cô. Lòng bàn tay to lớn của anh đã thọc vào qua lớp quần áo, chậm rãi cọ xát: "Không có chuyện gì khác khiến giám đốc An của chúng ta nhớ mãi không quên à?”

"Chuyện gì?"

An Nhiên cố ý hỏi, để đổi lấy sự trừng phạt của anh. Hai người họ ở bên nhau lâu nên đương nhiên biết cách tạo cảm hứng cho đối phương, khiến đối phương cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau... Hơi thở của An Nhiên bắt đầu hỗn loạn.

Cô ôm cổ anh, nhẹ nhàng ngâm nga: “Lên giường đi!”

Hoắc Doãn Tư đẩy đống quà trên giường sang một bên, ôm lấy cơ thể cô mà hôn, thì thầm gợi cảm: “Thảm rất mềm, sẽ không đau đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK