Bên kia, Lục Khiêm dù muốn gần gũi Minh Châu đến mức nào đi nữa thì cũng đành dừng lại.
Ông khẽ nói: “Để anh qua xem Lục u một chút.”
Vốn dĩ Minh châu cũng định đi, nhưng nghĩ tới việc mình mới bị Thước Thước nhìn thấy cảnh thân mật, nên cô có hơi thẹn thùng.
Lục Khiêm vừa nhìn đã hiểu bèn khẽ vuốt lên lưng cô: “Đế anh đi là được rồi.”
Minh Châu gật đầu.
Lục Khiêm đến phòng của cậu bé, Lục Thước rất ngoan, đã tắm sạch sẽ cho em gái.
Cái mông nhỏ được lau chùi sạch sẽ rồi nhẹ nhàng thoa phấn, trông trơn bóng như cái trứng gà.
Thước Thước ôm em gái đặt lên giường, còn cậu bé thì ngồi dưới đất, đầu tựa lên mép giường nhìn em gái.
Trắng trắng mềm mềm.
Cậu bé rất thích.
Từ nhỏ Lục Thước đã theo Minh châu chịu khố, cũng từng thấy rất cô đơn.
Nhưng là từ sau khi mẹ sinh em gái, mọi thứ
đã thay đổi.
Giống như việc bố mẹ đột nhiên cho con mình nuôi thú cưng vậy
Nghĩ đến đây, Lục Thước lại đưa tay sờ lên mặt em gái, qua loa nói: “Ngoan nhé, sau này anh trai sẽ nuôi em!”
Bé Lục u nào biết cái gì gọi là nuôi, chỉ y y nha nha đáp lời.
Lục Khiêm đi vào phòng ngủ.
Bởi vì chuyện vừa rồi, Lục Thước thấy cũng hơi xấu hố, bèn la lên: “Con tắm cho em rồi, bố ẵm đi đi!”
Lục Khiêm nhìn đứa con trai bé bỏng của mình.
Thước Thước đã thay áo ngủ, giờ đang mặc một bộ màu xanh lam có in hình gấu nhỏ, làm nổi bật gương mặt nho nhỏ trăng trắng.
Ông sờ đầu của bé: “Đêm nay em gái sẽ ngủ ở chỗ con nhé!”
Tiểu Lục Thước đương nhiên không có ý kiến, mà ngược lại cậu bé còn rất vui khi chăm sóc em mình.
Lục Khiêm tựa lên đầu giường, đưa tay cầm quyển truyện cố tích.
Tiếu Lục u lập tức leo lên ngực ông, bàn
chân nhỏ mập mạp đặt trên bụng còn gương mặt nhỏ thì gối lên tay bố bé, một cái bàn chân nhỏ mập mạp đặt lên trên bụng của Lục Khiêm, khuôn mặt nhỏ gối lên cánh tay của bổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lục Khiêm đắp chăn cho cô bé.
Ông ấy nhìn Tiểu Lục Thước.
Lục Thước càm ràm: “Con đâu phải em gái, không thèm nghe truyện cố tích đâu.”
Cậu bé giật tấm chăn mềm, đắp lên rồi nằm bên cạnh.
Nhưng lúc Lục Khiêm đọc truyện cổ tích, cậu bé lại vểnh tai nghe.
Có lẽ do trước đây Lục Khiêm thường hay diễn thuyết, nên lúc ông đọc truyện, âm điệu rất cuốn hút.
Tiểu Lục Thước thầm nghĩ: Chắc mẹ thích kiểu này! Em gái cũng vậy..
Tiểu Lục u không lên tiếng, chỉ nằm ngoan ngoãn trong lòng Lục Khiêm.
Dưới ánh đèn vàng, Lục Khiêm trông thật dịu dàng.
Đọc xong một tờ, ngón tay thon dài trắng nõn lại nhẹ nhàng lật qua, âm thanh khe khẽ ấy vang lên trong đêm tối khiến người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Tiếu Lục Thước dần ngủ thiếp đi.
Cậu bé hơi cuộn người, nửa bên mặt chôn trong gối.
Lục Khiêm ngừng lại.
Ông lẳng lặng nhìn bé.
Tiếu Lục u tròn xoe mắt nhìn bổ rồi lại nhìn anh mình.
Một lúc sau, cô bé nhẹ nhàng đưa quyến truyện cổ tích cho bổ, rồi lại chui vào lòng ông.
Lục Khiêm cười khẽ.
Ông cúi đầu hôn lên bé con tròn trĩnh, lòng cảm thấy thật mềm mại, ông nghĩ khi Minh Châu còn bé chắc cũng trông như thế này, mà Hoắc Minh cũng giống như Thước Thước, rất thương em gái.
Lục Thước còn phải đi học cho nên Lục Khiêm cũng không thật sự giao Tiểu Lục u cho cậu bé trông chừng.
Ông chỉnh đèn tối xuống, rồi ẵm Tiếu Lục u đi.
Tiểu Lục u gần như chẳng cần dỗ liền ngủ một giấc thật say, còn nằm vắt ngang chiếm hết nửa cái giường lớn.
Lục Khiêm tắm sơ rồi bước ra.
Minh Châu đang tựa lên đầu giường đọc
sách, trông rất bình tĩnh.
Lục Khiêm nhẹ nhàng lau tóc, thấy cô không phản ứng, liền xoay người lấy đi quyến sách cô đang cầm trong tay.
Cô ngấng đầu nhìn ông.
Theo trực giác của cô, Lục Khiêm đang có chuyện muốn nói với mình.
Quả nhiên, Lục Khiêm nhìn bé con rồi quay sang hỏi Minh Châu: “Đến phòng sách nói chuyện nhé?”
Minh Châu giật lại quyển sách trên tay ông, ngón tay trắng nhỏ vuốt nhẹ phần bìa sách, khẽ mở miệng: “Anh định nói gì?”
Lục Khiêm ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài đến lưng.
Khoảng cách giữa họ thật gần, thấy ông như thế này làm Minh Châu có chút chịu không nối.
Lục Khiêm khẽ nói: “Mấy hôm trước, mẹ có hỏi anh khi nào tổ chức hôn lễ, Minh Châu, anh muốn hỏi ý em thế nào!”
Giữa bọn họ, thật ra không hợp đế tố chức một hòn lễ lớn.
Đầu tiên, ông muốn dẫn cô đi đăng ký, sau đó lại tố chức một hôn lễ nhỏ cho mọi người trong họ.
Không cần mời quá đông khách mời, chỉ cần tổ chức đơn giản mà long trọng.
Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của ông mà thôi, ông vẫn muốn nghe xem ý của Minh Châu nhưthếnào.
Minh Châu đã không còn là một cô bé ngây thơ nữa rồi.
Ông hỏi như vậy, cô đương nhiên cũng hiểu rõ ý ông, là định dẫn mình đi đăng ký kết hôn đây mà!
Minh Châu không khỏi nhớ đến tối hôm cô gặp Khúc Ninh, người đó luôn miệng nói cô không chưa đăng ký kết hôn với Lục Khiêm nên không phải vợ chồng chính thức, cho nên cô ta có quyền ngang nhiên theo đuổi Lục Khiêm.
Thế nên giờ nếu đi đăng ký, thì hình như mình hơi nhỏ nhen rồi.
Minh Châu thất thần.
Lục Khiêm hơi bất mãn bèn khẽ ngắt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, giọng nói hơi khàn: “Sao rồi, giờ em không muốn hoàn toàn có được anh à?”
Minh Châu biết ông thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ cô không muốn đăng ký kết hôn, mọi chuyện đang phát triển quá nhanh rồi…
Nhớ chuyện lại trước đây, cô cảm thấy mình
nên chậm một chút đế cả hai bình tĩnh hơn, rồi cho nhau chút thời gian để nói chuyện yêu đương, vả lại lần này cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, Tiểu Lục u còn nhỏ chưa hiếu chuyện, nhưng cô không thể đế Thước Thước thất vọng được.
Cô sờ vào túi áo ngủ của Lục Khiêm, tìm được một chiếc nhẫn kim cương.
Minh Châu lấy ra nhìn.
Vừa lớn và chói, xem ra rất đắt tiền.
Minh Châu đeo nhẫn vào tay, ngón tay cô thon dài, nhìn rất đẹp mắt.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô .
Minh Châu bước tới, chủ động ngồi lên đùi, một tay ôm lấy cổ ông.
Cô lại tháo chiếc nhẫn xuống, rồi đeo lên ngón giữa.
Lục Khiêm đã hiểu ý cô.
Trong lòng của ông vừa vui vừa thấy hơi mất mát, đàn ông một khi xúc động, liền muốn phát tiết một chút.
Lúc ông hôn lên môi cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường, Minh Châu cắn môi lấm bẩm: “Tắt đèn đi!”
Cô sợ Tiếu Lục u tỉnh lại, sẽ trông thấy mấy cảnh xấu hổ của bố mẹ bé…
Lục Khiêm xoay sang, cạch một tiếng, tắt
đèn.
Có lẽ do bé con đang nằm bên cạnh, Minh Châu không dám buông thả, cô cắn lên vai Lục Khiêm không dám lên tiếng, Lục Khiêm có chút không nỡ, bèn chậm rãi nói khẽ vào tai cô: “Không thoải mái à?”
“Không phải!”
Tiếng Minh châu có hơi khàn khàn…
Lục Khiêm cũng thấy không thỏa mãn, ông cố nhịn một chút rồi lại không chịu nỗi bèn ôm cô đến phòng chứa đồ.
Ánh đèn sáng rõ,
Hai người dây dưa đến gần nửa đêm…
Sáng sớm hôm sau, Lục Khiêm bắt đầu làm điếm tâm.
Lúc ông thức dậy, Minh châu cũng vừa tỉnh, cô khẽ run lên khi ông hôn lên môi nhưng lại không chịu mở mắt.
Lục Khiêm biết, nhưng cũng chẳng vạch trần.
Ông thức dậy làm đồ ăn sáng cho ba mẹ con.
Minh Châu ôm Tiểu Lục u, muốn ngủ thêm
một chút, nhưng lại chẳng ngủ được.
Đêm hôm qua, đủ loại mùi vị làm người ta hoài niệm.
Thật ra cô chẳng thể nào hiểu nổi, Lục Khiêm lấy đâu ra nhiều tinh lực vậy chứ, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, sức khỏe cũng không tốt mấy.
Nhưng lần nào cũng làm cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi…
Đây chính là điếm khác biệt giữa nam và nữ hay sao?
Minh Châu cắn môi, nhẹ nhàng giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa.
Cô nghĩ, chắc khoảng một năm nữa, bọn họ mới có thể đăng ký kết hôn.
Đúng lúc này, điện thoại di động đang đặt bên gối chợt vang lên, Minh Châu nhìn thoáng qua là người đại diện gọi đến.
“A lô, chị Ninh! Sao sáng sớm đã gọi cho em thế.”
Người bên kia yên lặng một lúc rồi mở miệng: “Minh Châu em xem hot search đi!”
Hot search?
Minh Châu cúp điện thoại, bán tín bán nghi mở ra xem thử.
Tiêu đề rất chấn động, tràn đầy kích thích!
[Sự hỗn loạn của gia đình quyền thế, bắt đầu từ đời sống tình cảm của thiên kim tiểu thư nhà họ Hoắc]
[Tình địch thành chị dâu!]
[ Chú của chị dâu giờ lại thành chồng, cô ta dựa vào điều gì để chinh phục ông trùm nhà họ Lục!]
Từng câu từng chữ đều nhắm đến mình.
Minh Châu tái mặt.
Cô không ngốc, đây rõ ràng là có người đang nhắm vào cô.
Về chuyện kẻ đó là ai, cô dùng đầu ngón chân cũng có thế đoán ra.
Minh Châu khẽ nghiến răng: Khúc ninh, cô giỏi lắm!
Minh Châu vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Khiêm đang đứng tại cửa phòng ngủ, bèn hỏi: “Anh cũng thấy rồi à”
Lục Khiêm cầm điện thoại, nói: “Đế anh kêu thư ký Liễu đè xuống!”
Minh Châu khẽ lắc đầu: “Không kịp đâu, ép không được! Giờ tin cũng đã nổi lên rồi! Mấy loại scandal thế này, thay vì che giấu thì cứ tung ra hết
đi, Lục Khiêm, anh hiểu rõ hơn em mà!”
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô.
Kỳ thật ông không chỉ có thế đem chuyện này đè xuống, mà còn có thể xử lý kẻ đứng sau.
Giống như xử lý một con kiến!
Ông bước tới, dịu dàng vuốt tóc cô: “Đế anh xử lý!”
Minh Châu ngửa đầu nhìn ông ta.
“Lục Khiêm, em không muốn xử lý, em cũng không muốn che giấu chuyện của chúng ta! Chúng ta đã làm gì sai chứ, chúng ta thích nhau cũng đâu có chen chân phá hoại hạnh phúc của ai, còn về chuyện vai vế, thì đó là chuyện của hai gia đình Hoắc Lục, đâu có liên quan gì đến người ngoài! Em muốn… Nếu sau này chúng ta kết hôn, hoặc là Thước Thước và Tiếu Lục u lớn lên, bọn nhỏ có thể thẳng thắn nói với người ngoài là bố mẹ của bọn nhỏ là Lục Khiêm cùng Hoắc Minh Châu.”
Cô hơi dịu giọng: “Lục Khiêm, em không cảm thấy mất mặt!”
Vốn dĩ Lục Khiêm sợ cô bị tốn thương nhưng giờ cô đã có thế dũng cảm kiên cường như vậy, thì đối với ông cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.
Ông ỏm lấy Minh Châu.
Nhưng bây giờ cũng phải lúc để vuốt ve an
ủi, ông gọi cho ôn Noãn.
Bởi vì chuyện này, có dính đến òn Noãn.
Sáng sớm, tiếng ôn Noãn trong điện thoại khá điềm đạm.
Cô cười nhẹ: “Cậu, chuyện này đế cháu xử lý!”
Lục Khiêm rất tin tưởng năng lực của cô.
Ông cúp điện thoại, nói với Minh Châu: “Em yên tâm, ồn Noãn sẽ xử lý chuyện này”
Minh Châu khẽ vuốt tóc.
Cô bỗng nhiên nhớ đến một người, cổ Trường Khanh.
Cô khẽ nói: “Lục Khiêm, anh có tin không, em đã không còn hận hắn ta từ lâu lắm rồi!”
Năm xưa, cô cũng từng thật lòng thích cố Trường Khanh, sở dĩ không còn hận có lẽ là vì cô và anh chưa bao giờ thật sự khắc cốt ghi tâm, người cố Trường Khanh thích từ đầu đến cuối chỉ là Ôn Noãn.
Cho nên, lúc anh qua đời, người thật sự đau lòng cũng là ôn Noãn.
Cô khẽ nói: “May mà, bây giờ chị dâu đã có được hạnh phúc.”
Lục Khiêm thấy hơi chua chát.
Ông nhớ lần đầu tiên gặp Minh Cháu, đó là
lúc cô vừa chia tay cố Trường Khanh.
Ông… Không muốn nghĩtiếp nữa!
Minh Châu bỗng nở nụ cười, cô ôm lấy eo ông, lấm bẩm: “Đôi khi phải nhắc nhiều một chút, để anh còn biết ghen… À, mà thôi không nhắc nữa, dù sao người cũng không còn! Chị dâu nghe thấy chắc cũng chẳng vui gì!”
Lục Khiêm đột nhiên cảm thấy đây vẫn là một cô bé ngốc.
Bên kia, ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, uống sữa tươi, người giúp việc hỏi gì cô cũng không để ý.
Một lát sau, cô mới hoàn hòn.
Điện thoại trên bàn không ngừng reo vang.
Là số lạ!
Cô không bắt máy, nhưng lại có số khác gọi đến.
Ôn Noãn tắt máy.
Lúc trợ lý Từ tới đón cô, cũng có báo cho cô biết tin này.
Ôn Noãn lấy tờ báo buổi sáng, chỉ vào ảnh chụp Lục Thước và Tiểu Lục u trên đấy, rồi nói: “Tòa soạn này có ảnh độc quyền, cô kêu luật sư khởi tố đi, lấy danh nghĩa nhà họ Hoắc buộc bọn
họ bồi thường.”
Trợ lý Từ gật đầu: “Dạ! Tổng Giám đốc ôn, người đứng sau quá thâm độc, đến cả mấy đứa nhỏ cũng không buông tha!”
Ôn Noãn không nói gì cả.
Trong lòng cô biết, Minh Châu cũng không muốn trực tiếp dồn kẻ phía sau vào chỗ chết.
Cô cũng cảm thấy giết ngay thì chẳng có gì hay cả.
Cô nhẹ nhàng phân phó: “Cô giúp tôi đăng tin, tôi và Cố Trường Khanh chưa từng có quan hệ yêu đương, từ trước đến nay chỉ có cố Trường Khanh từng đính hôn với Minh Châu.”
Từ trợ lý nhịn không được nói: “Tống Giám đốc Ôn chiêu này quá cao tay!”
Cứ như vậy, chẳng những bảo toàn được danh tiếng của Minh Châu, mà cố Trường Khanh đã mất cũng không bị cộng đồng mạng chỉ trỏ.
Ôn Noãn cười nhạt: “Người đã mất, nếu có thế thì đừng làm phiền đến. Dù trước đây có làm sai chuyện gì, thì chết rồi cũng coi như đã hết.”
Trợ lý Từ đang định rời đi.
Ôn Noãn đã gọi lại: “Này! chiều nay cô mua vài hotsearch, thuê thêm vài thủy quân viết về chuyện giữa Khúc Ninh và giám đổc Trương, nhớ viết hấp dẫn một chút!”
Trợ lý Từ nở nụ cười: “Yên tâm đi Tổng Giám đốc Ôn!”
Ôn Noãn xử lý xong mọi việc rồi tiếp tục ăn sáng, lát sao tiểu Lục u đã được dì giúp việc bế đến.
Cô bèn dịu dàng chăm sóc con gái mình.
Chuyện này, với ôn Noãn mà nói cũng chẳng có gì quan trọng!
Trong vòng một ngày, cả thành phố B đều biết chuyện về ngài Lục và Hoắc Minh Châu.
Người trong cuộc, cũng thoải mái thừa nhận.
Nhờ Ôn Noãn mà chuyện này cũng không gây ra sóng gió gì.
Mãi đến chạng vạng tối, Minh Châu mới gọi cho Lục Khiêm.
Cô khẽ mở miệng: “Chị dâu đúng là cay độc nha! Em chịu thua!”
Lục Khiêm nhìn văn kiện đang đặt trước mặt, khẽ cười: “Em không cần so tài với ôn Noãn đâu, Minh Châu, tôi…”
Ông còn chưa kịp nói hết câu, Minh Châu đã cắt lời.
Cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng em muốn mạnh mẽ hơn, em không muốn lần nào cũng trốn sau
lưng anh, đế anh vì em che gió che mưa, Lục Khiêm, em lớn rồi, em cũng có thể chia sẻ với anh.”
Lục Khiêm trầm mặc một lúc.
Ông không thể nào hình dung tâm tình của mình lúc này.
Minh Châu cũng cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng, bèn trêu đùa: “Lục Khiêm, em hy vọng anh có một tuổi già hạnh phúc.”
Lục Khiêm thấy như phát hỏa.
Ông vừa bực vừa buồn cười, ngón trỏ chụp lên nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng kéo lỏng…
Ông hỏi lại: “Tối hôm qua chưa thỏa mãn được em à?”
Minh Châu đỏ mặt, không thèm nói với ông ấy nữa, chỉ nhanh chóng cúp điện thoại.
Lúc này, cô còn ở công ty.
Mới để điện thoại xuống, đã thấy có người đang đứng trước mặt, mà người ấy không ai khác, chính là Khúc Ninh.
Minh Châu lẳng lặng nhìn cô ta.
Khúc Ninh chậm rãi đến gần, nhìn thẳng Minh Châu cười lạnh: “Đôi khi tôi thật sự hâm mộ cô, rõ ràng cô giật bạn trai Tống Giám đốc ôn, vậy mà người ta còn giúp cô.”
Hoắc Minh châu bật cười: “Là cô làm phải không? Không sợ tôi đối phó cô à?”
Khúc Ninh cắn răng: “Cô sẽ không làm thế!”
Minh Châu thấy hơi bất ngờ.
Giọng Khúc Ninh càng lúc càng lạnh: “Tôi biết cô muốn lợi dụng vở kịch do tôi dựng nên đế đạt được mục đích, nhưng liệu cô có năng lực đó hay không! Hoắc Minh Châu, cô căn bản không có gì ngoài cái danh phận đại tiểu thư mà thôi, cô không xứng có được tình yêu của Lục Khiêm!”
Minh Châu lười khách khí với cô ta.
“Xứng hay không, cũng không phải do cô nói là được, càng không phải do mấy trò hèn hạ của cô định đoạt!”
Cô dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Về chuyện giải thưởng gì gì đấy, đều là nhờ vào bản lĩnh!”
Khúc Ninh định đáp trả.
Thì điện thoại của cô ta chợt reo vang lên, cô ta vừa nghe được mười giây thì sắc mặt đã trắng bệch, bờ môi cũng bắt đầu run rấy…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK