Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ nói rất nhiều, sau đó không khí cũng trở nên rất vi diệu.
ở vùng núi hoang vu không có điện thoại, không có internet, cơ bản là không có gì để giải trí… Sau khi bọn họ nói xong thì mắt to trừng mắt nhỏ, không hẹn mà cùng nhau lảng tránh đối phương.
Cơ thế Hoắc Kiều không thoải mái, cơm chiều là Khương Lan Thính sắp xếp.
Dưới sự chỉ huy của Hoắc Kiều, cuối cùng anh cũng nấu xong được một nồi cháo, mùi cũng khá thơm, ăn vào lại thấy khô người… Đều là người thành phố, sao có thế quen được với bữa cơm thanh đạm như thế này?
Hoắc Kiều là người đầu tiên không chịu nổi!
Hơn nữa, vì đang tới tháng, cô chảy không ít máu, lúc này đầu óc trở nên trống rỗng, càng cần thịt cá hơn nữa! Khương Lan Thính đi bên ngoài thưởng thức bóng đêm xong rồi trở lại trong phòng, nhìn thấy Hoắc Kiều nằm ở trên giường, dáng vẻ bi thương thở dài thườn thượt.
Anh biết tâm tư của cô, đưa cánh tay duỗi đến bên miệng cô: “Thịt!”
Hoắc Kiều cắn một ngụm, rồi lại nhả ra!
Cô nằm phè phỡn, cặp chân dài nhẹ nhàng đung đưa, cầm đọc một quyến sách tự mình đưa tới trong tay… Cô lại không biết tư thế lẫn động tác của mình mê người như thế nào, ít nhất là nhìn từ góc độ của Khương Lan Thính, nhìn không sót thứ gì.
Đôi mắt của anh trở nên thâm sâu nhưng anh không nói toạc ra.
Anh nói: “Tự tại thế hả! Nói như thế nào anh cũng là đàn ông, không sợ xảy ra chuyện sao, hôm nay trời cũng tối rồi! Hoắc Kiều, từ bao giờ mà em phóng khoáng như thế hả?”
Hoắc Kiều vẩn đọc sách: “Đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy rồi, còn có cái gì mà phải thẹn thùng! Hơn nữa tôi còn đang tới kì, tôi nghĩ chắc là anh cũng không có khẩu vị nặng như vậy đâu nhỉ!”
Khương Lan Thính nằm xuống tới, thẳng tay kéo cô vào trong lòng ngực.
Anh nghiêm túc mà nói: “Nếu tôi không ngại thì sao!”
Hoắc Kiều thẳng tay ném sách vào mặt: “Tưởng bở! Lúc Tổng Thanh Thanh đến gặp bà dì, anh cũng không buông tha cho cô ta?”
Khương Lan Thính đeo nẹp sống mũi, bị cô ném đau, anh đành phải tháo ra.
“Anh và cô ấy chưa từng quan hệ!”
Hoắc Kiều không tin, hơn nữa đối với cô đó không phải là vấn đề.
Đàn ông ai cũng là quả dưa chuột thốt!
Khương Lan Thính được nước làm tới, anh thấp giọng hỏi: “Em và Tôn Tư Nam thì sao? Tiến đến bước nào rồi?”
Hoắc Kiều nằm yên, tay gối sau đầu, quay mặt sang nhìn anh: “Muốn biết?”
Nhiều lời!
Trên mặt Khương Lan Thính viết rõ hai chữ này.
Hoắc Kiều nghiên người, còn dựa vào anh rất thân mật, vẻ mặt say mê: “Không nói thì thôi, kỹ thuật hôn của Tôn Tư Nam cũng không tồi! Màn dạo đầu cũng nắm giữ tốt, nếu có cơ hội Khương Lan Thính anh cũng có thể thử trải nghiệm một chút, à , đúng rồi… anh ở trên giường…”
Miệng cô bị chặn lại.
Trước mắt cô là ánh mắt sâu không lường được của Khương Lan Thính.
Anh không cho cô nói thêm gì nữa, cho dù là lời bịa đặt cũng không cho cô nói…
Hoắc Kiều mở to hai mắt, cô muốn lui về
phía sau, anh không cho.
Xoay người một cái, chặn cô lại.
Chiếc áo sơ mi kiếu nam bị cởi bỏ, anh đổi xử với cô không hề dịu dàng một chút nào, cũng không bỏ qua cho mỗi một tấc da thịt thì của cô… Nơi anh đi đến tựa như đốm lửa thiêu rụi thảo nguyên xanh.
Rõ ràng bọn họ đã từng sống chung hai năm, rõ ràng đã xảy ra quan hệ nhiều lần như thế rồi nhưng vẫn không kích thích như lúc này đây, có lẽ là vì ở nơi khác, có lẽ là vi điều kiện có hạn, cô còn đang tới kỳ.
Đương nhiên, Khương Lan Thính không có khấu vị nặng như vậy.
Nhưng cũng không kém hơn là bao!
Cả hai đều được thỏa mãn…
Cuộc tình mãnh liệt này tới nhanh, đi cũng nhanh, chờ đến khi nguội lạnh, cả hai bên đều im lặng, không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào…
Thật lâu sau, Khương Lan Thính mở lời trước: “Anh đi nấu nước cho em tắm, rối tinh rối mù!”
Hoắc Kiều đá anh một cái.
Cô mềm giọng mắng anh cầm thú, sau đó cô quay người đi, đến bây giờ bên trong chán cô vẫn
còn bỏng rát, đau đớn… Anh đúng là cầm thú, không biết xấu hố, lại còn nhanh nữa.
Cả trước cả sau tống cộng cũng chỉ tới hai ba phút!
Hoắc Kiều khá hiểu đàn ông, anh như vậy, chứng minh rằng đã lâu không làm chuyện nam nữ.
Nhưng từ trước đến nay Khương Lan Thính khá chú trọng chuyện này, đây là lần đầu tiên anh như vậy!
Khương Lan Thính cũng biết vừa rồi bản thân đã quá mức, đương nhiên anh cũng khiến cô thoải mái… Lúc này dáng vẻ cô không thèm để ý tới anh càng tăng vẻ nũng nịu, đáng yêu thêm vài phần.
Anh không kìm lòng được ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói khàn đặc, mở miệng: “Dù thế nào cũng phải đi tắm, không khó chịu sao?”
Cô không mở miệng.
Anh không nói cái gì nữa, chủ động giúp cô đun nước rồi bưng tới, để cô rửa sạch.
Lúc Hoắc Kiều tắm, anh ở bên ngoài nghe được tiếng nước, không khỏi thầm nghĩ: cả một ngày hôm nay hình như cô chỉ toàn tắm! Hoặc là anh chỉ toàn nấu cơm… Nhưng hình như anh cũng không hoàn toàn chán ghét cuộc sống lãng phí thời gian này.
Có lẽ là bởi vì được ở bên Hoắc Kiều!
Càng tiếp cận con người thật sự của cô, anh lại càng muốn ở bên cô, lại càng ngày càng thích.
Nhưng Hoắc Kiều không chịu.
Dù cho bọn họ vừa mới thân mật như thế, anh biết cô trong lòng vẫn là không chấp nhận anh… Giống như lời cô từng nói, bọn họ từng sống chung hai năm, cái gì mà chưa làm chứ?
Không thiếu một lần hai lần này.
Khương Lan Thính cho rằng nơi này không có cameras.
Nhưng … Thực sự có !
Thành phố B, trụ sở chính tập đoàn Khương Thị.
Sau khi đạo diễn cắt cảnh quay, người đã rời đi, ông cụ Khương và bố mẹ Khương lại cùng nhau ngồi thưởng thức hành trình theo đuổi vợ của Khương Lan Thính…
Nấu cơm nấu nước gì đó, bọn họ xem rất hay, còn cảm thấy rất thú vị!
Nhưng sau đó, sao mà lại hôn ròi, hôn nhau thì thôi… Sao lại còn cọ vào nhau nữa!
Khuôn mặt già của ông cụ Khương đỏ bừng.
ông cho người tắt màn hình, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Người trẻ tuổi thời này đều có tốc độ nhanh như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK