Hoắc Tây không trả lời cậu ngay lập tức.
Trong bóng đêm, ngoài tiếng thở dốc rất nhỏ của nam nữ, còn có mùi thơm ngát của tóc cô.
Trương Sùng Quang không thế nhịn được nữa.
Cậu hôn đến phía sau tai cô, ghé vào tai, giọng điệu khàn khàn: “Có muốn không?”
Cơ thể gần sát nhau, chóp mũi đều là mùi hương nam tính tinh khiết.
Đúng là làm người khác hứng thú!
Sau đó, cả hai đều không nhịn được nữa.
Cậu ấn gáy Hoắc Tây, hôn cô điên cuồng.
Ga trải giường nhíu lại, trong phòng ngủ tối tăm, có một cảnh xuân kiều diễm…
Đêm khuya, Hoắc Táy yên lặng nằm trên gối.
Trương Sùng Quang ở sau lưng ôm lấy cô, tình cảm mãnh liệt qua đi, mọi thứ trở về sự bình yên nhẹ nhàng.
“Tại sao lại nhuộm tóc đen?”
“Muốn nhuộm thì nhuộm thôi! Sao, màu đen không đẹp?”
Trương Sùng Quang hôn lên làn da mềm sau
tai cô: “Màu nâu ban đầu rất đẹp, màu đen cũng không tệ.”
Hoắc Tây đá cậu: “Miệng toàn lời ngon tiếng ngọt! Đừng ôm chặt như vậy, tôi muốn đi ngủ.”
Nhưng Trương Sùng Quang không những không buông, cậu còn không biết xấu hố ghé vào sau tai cô thì thầm: “Có thích cảm giác vừa rồi không? chờ cậu tắm rửa sạch sẽ, tôi cho cậu thử lại.”
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Cậu nghĩ tôi là nệm sao! Thử xem!”
Người đàn ông rất dễ chịu, tính tình cũng rất tốt, cô có làm ầm ĩ như nào cậu cũng không tức giận.
Hoắc Tây có chút mệt mỏi.
Cô kề sát vào lồng ngực cậu, nhớ tới bệnh tình của Bạch Khởi, làm thế nào cũng không ngủ được.
“Lo cho Bạch Khởi?”
Trong bóng đêm, giọng nói của Trương Sùng Quang truyền đến.
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Lúc này đây, giống như cô đang thu lại gai nhọn của mình, nguyện ý chia sẻ một ít với Trương Sùng Quang.
Cô nói chút chuyện của Bạch Khởi.
Cô nói về cha mẹ của Bạch Khởi, nói về những chuyện lúc nhặt Bạch Khởi về.
Giọng nói của Hoắc Tây rất thấp, Trương Sùng Quang từ đầu đến cuối yên lặng lắng nghe.
Chờ cô nói xong, cậu chôn gương mặt của mình vào bên gáy cô, cúi đầu hỏi: “Hoắc Tây, nếu năm đó tôi không đi, nếu tình cờ gặp được Bạch Khởi thì cậu có thế dẫn cậu ta về nhà không?”
Hoắc Tây cười nhạt nhẽo.
“Vần sẽ! Nhưng mà chắc sẽ đế cho cậu xử lý.”
m thanh của Trương Sùng Quang càng thấp hơn, lại dịu dàng hơn: “Vậy hiện tại, cũng để cho tôi sắp xếp được không?
Hoắc Tây im lặng một lúc.
Cô nói nhỏ: “Cho cậu hỗ trợ, nhưng cậu đừng nghĩ đến việc ở lại.”
“Được! Khi nào tới giờ thì tôi sẽ chuyển đi!”
“Nhưng tôi không tin cậu không muốn tôi, Hoắc Tây, cậu sẽ nghiện tôi.”
Hoắc Tây dứt khoát im lặng.
Trương Sùng Quang ở bên ngoài tỏ vẻ đường hoàng, nhưng ở bên dưới, phải nên uống thuốc triệt sản.
Nhưng mà, đáy lòng cô lại có chút rung động.
Từ lúc cô hai mươi tuối, tất cả mọi chuyện cô đều tự mình gánh vác, sau lại cùng Bạch Khởi mở công ty luật…Cô chưa từng dựa dẫm vào một người nào.
Bởi vì Trương Sùng Quang đã rời đi.
Nhưng khi cậu trở lại, cậu nói, Hoắc Tây hãy đế tôi xử lý!
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt: Hoắc Tiểu Tây, mày cũng không phải người dễ dàng có tình cảm mà! Tại sao lại gặp phải một ngoại lệ là Trương Sùng Quang chứ?
Một đêm yên bình.
Sáng sớm, Hoắc Tây rời giường đi rửa mặt, kem đánh răng đã được bôi, khăn mặt cũng được chuấn bị.
Cô cười nhẹ: Trương Sùng Quang làm bảo mẫu nhỏ cũng không tồi!
Máy nướng bánh mì bên ngoài phát ra tiếng vang thanh thúy, hương bánh mì nướng cũng theo đó bay ra, Hoắc Tây rửa mặt xong thì ra ngoài.
Trương Sùng Quang đang ngồi chờ ở bàn ăn!
Sơ mi trắng tuyết, quần tây màu xám, trang phục gọn gàng.
Bữa sáng là chân giò hun khói, sandwich, sữa, còn có một đĩa hoa quả.
Hoắc Tây muốn uống cà phê.
Trương Sùng Quang Không cho cô uống: “Sáng sớm không được uống! Cũng cần phải thay đổi thói quen hút thuốc lại, hút thuốc thụ động cũng không tốt.”
Hoắc Tây cầm sandwich, cắn một miếng.
Giọng cô không rõ lắm: “Vậy sao cậu không bỏ thuốc đi!”
Trương Sùng Quang giương mắt, ánh mắt có chút thâm sâu: “Cậu muốn tôi bỏ thuốc lá sao?”
Hoắc Tây không trả lời, đế đàn ông bỏ thuốc lá là chuyện của một người vợ.
Tạm thời cô không có suy nghĩ này.
Cô cắn sandwich uống sữa, im lặng, Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cậu mở miệng: “Tối qua…Tôi cảm thấy rất thoải mái!”
Hoắc Tây phun một ngụm sữa trên mặt cậu.
Không khí im lặng.
Hoắc Tây nhịn cười: “Xin lỗi nhé Tống Giám đốc Trương!”
Thật lâu sau, Trương Sùng Quang mới lấy giấy lau mặt, sau đó chậm rãi nói: “Sớm muộn gì cũng tìm lại được!”
Hoắc Tây không muốn trả lời cậu.
Ăn xong bữa sáng cồ phải đi tới công ty luật, buối sáng có phiên tòa thấm vấn, cô dự định sau phiên tòa sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang đã một ngày không làm phiền cô.
Khi Hoắc Tây rời bệnh viện, tình cờ gặp cậu, cậu đang nói chuyện cùng viện trưởng.
Cô không đi qua quấy fây.
Cô đang cầm theo bao công văn, đứng ở phía xa xa, tự tạo thành một phong cảnh dưới tàng cây.
Trương Sùng Quang đang nói chuyện, bớt chút thời gian nhìn cô vài lần.
Sau khi nói chuyện xong, cậu mới đi đến chỗ cô.
Hoắc Tây nhìn thấy cậu: “Tổng Giám đốc Trương quan hệ không tồi, vị viện trưởng này cũng không dê thân cận.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ, nhận lấy bao công văn trong tay cô: “Có chút giao tình lúc trước thôi! Cậu thì sao, nhìn xong có bối rối không?”
Hoắc Tây gật đầu: “Cậu muốn đi xem không?”
Trương Sùng Quang mở cửa xe, đỡ nóc xe đế cô lên xe, lời nói ra cũng có chút chua xót: “Ai! Bạn trai nhỏ của cậu, tôi cũng không có độ lượng đến như vậy, tạm thời không đi đâu!”
Hoắc Tây cũng không miễn cưỡng.
Cô thắt dây an toàn, nói: “Cậu đưa tôi đi siêu thị đi! Tôi muốn mua ít sườn về nấu canh.”
Trương Sùng Quang không tin, nghiêng đầu.
“Cậu biết nấu canh? Cho Bạch Khởi uổng?”
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang đặt đôi tay thon dài xinh đẹp trên tay lái, cân nhắc nói: “Chúng ta cùng đi? Lát nữa đế tôi nấu cho! Tôi sợ cậu khiến cho Bạch Khởi bị tiêu chảy.”
“Tôi tệ đến như vậy sao?”
“Có lẽ, có thế…có đi!”
Hoắc Tây không quan tâm cậu nữa.
Trương Sùng Quang lái xe một lúc, nói nhỏ: “Hoắc Tây, thật ra cậu vẫn giống như trước đây, tôi rất muốn nuông chiều cậu, nhìn có vẻ ‘ôn ào nhưng thật ra rất ngoan, cũng dễ dỗ.”
“Buồn nôn.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ nhàng, trông rất sung sướng.
Nửa tiếng sau, họ tới siêu thị, vẫn giống như
lần trước.
Chỉ là tâm trạng khác nhau, hình như có chút khác biệt.
Trương Sùng Quang ném đủ thứ đồ vào xe đấy, Hoắc Tây la hét: “Nhiều như vậy ăn sao cho hết, loại thịt bò này làm sao tôi biết làm! Còn sữa này nữa tôi không thích uống.”
“Hai người ăn, thịt bò tôi làm, sữa để tòi uống.”
Trương Sùng Quang nói xong, Hoắc Tây nhỏ giọng thì thầm: “Không phải vài ngày nữa cậu phải chuyển đi rồi sao?”
“Tôi đây không thể tới thăm à?”
Luật sư Hoắc muốn ăn cơm Thái tôi sẽ làm cơm Thái, muốn ăn món ý tôi sẽ làm món Ý, sau khi ăn xong tâm trạng vui vẻ còn có thế dùng một ít phục vụ đặc biệt…Không động lòng sao?”
Cậu ăn nói dõng dạc, cũng không thèm che giấu.
Xung quanh đã có vài cô gái cười trộm, may mà da mặt Hoắc Tây dày, nhưng cô cũng không muốn bị người ta vây xem miễn phí.
“Trương Sùng Quang, cậu có thể biết xấu hổ một chút không?”
Trương Sùng Quang trả lời là, nghiêng người hôn môi cô một chút.
Hôn xong, cậu làm như không có chuyện gì: “Đi tới khu đồ sổng nhìn chút, mua ít bào ngư!”
Hoắc Tây đang thèm ăn cay.
Cô cũng không cần già mồm cãi láo, đi bên cạnh cậu, vừa đi vừa chọn, giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường.
Trương Sùng Quang vinh dự được đưa ra quyết định của mình.
Nhưng thỉnh thoảng, cũng có hỏi ý kiến của Hoắc Tây, ví dụ như hoa quả và đồ ăn vặt mà cô thích.
Đi dạo một giờ, mua một đống lớn.
Trở về căn hộ, Hoắc Tây liền đá rớt giày cao gót, nằm trên sô pha: “Mệt chết! Trương Sùng Quang cậu sau này nghỉ ngơi đi đừng đi dạo siêu thị với tôi nữa! So với mở phiên tòa còn mệt hơn nữa!”
Trương Sùng Quang rửa sạch sườn, hầm lên.
Cậu cũng sắp xếp những thứ đã mua thành từng loại, quen thuộc giống như đang ở chính nhà của mình.
Bận bịu xong, cậu rửa cho Hoắc Tây một quả táo.
“Sau này chúng ta kết hôn, nên thuê hai người giúp việc bán thời gian, một người phụ trách dọn dẹp một người phụ trách nấu cơm, nếu
cậu muốn tôi làm thì cũng được, nhưng như vậy sự nghiệp sẽ có thể có ảnh hưởng, dù sao cũng không thể yêu cầu quá cao ở một người đàn ông làm nội trợ.”
Cậu nói xong, cọ cọ chóp mũi cao thẳng vào cô.
Hoắc Tây cảm thấy cậu muốn lên trời rồi.
Hừ, mới ở với cô vài ngày, đã nghĩ đến chuyện kết hôn?
Cô cắn một miếng táo: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi! Chúng ta chỉ là tạm thời thôi!”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Tòi nói rồi, cậu sẽ nghiện tôi thôi!”
Nói xong, cậu đi vào phòng bếp làm việc.
Hoắc Tây dựa vào sô pha xem tivi, ăn táo, thỉnh thoảng nhìn thấy hình bóng của Trương Sùng Quang…Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hình như cũng không tệ!
Ngoại trừ đoạn quá khứ đen tối kia, nếu không thật sự là chồng tốt!
Cô hơi thở dài!
Trương Sùng Quang nấu xong canh sườn heo, lại làm cơm cho Hoắc Tây, cậu để cô ăn trước còn bản thân thì đến bệnh viện tặng canh.
“Để tôi đi!” Hoắc Tây không muốn làm phiền
cậu.
Trương Sùng Quang cũng đã mặc áo khoác ngoài.
Cậu lấy chìa khóa xe, nhẹ giọng nói: “Theo đuổi người khác, thì phải thể hiện ra một chút thành ý, Hoắc Tây, tôi nghiêm túc đây.”
Hoắc Tây muốn nói vài câu qua loa lấy lệ, nhưng không thể nói ra.
Thật lâu sau, cô nói cảm ơn.
Trương Sùng Quang rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hoắc Tây ngồi một mình ở bàn ăn.
Bữa tối thật thịnh soạn.
Ngoài món bào ngư hấp, còn có hai món xào, một món canh.
Dề ăn lại nhiều dinh dưỡng.
Hoắc Tây ăn mấy miếng, có chút hoang mang ngơ ngấn, Trương Sùng Quang nói cô sẽ nghiện cậu, cô nghĩ cồ đã nghiện mất rồi! Không chỉ là niềm vui thích về thể xác, mà còn là sự hòa hợp về tinh thần.
Trương Sùng Quang biết cô muốn cái gì.
Trương Sùng Quang có thể cho cô thứ cô muốn.
Không phải ai cũng có thể mang lại loại cảm giác này, cô và Bạch Khởi không chung một con
đường.
Hoắc Tây có chút buồn phiền, cô muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng mà khi điếu thuốc dài nhỏ đã ở trên đầu ngón tay, cô lại bẻ và ném nó vào thùng rác.
Cô nghĩ, cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, cho dù người ta đã rời đi mấy năm, cho dù người kia đã không thuộc về cô trong rất nhiều năm, cho dù cậu đi ngược chiều với cô tận tám năm.
Nhưng tim cô vẫn ở nơi đó.
Cậu đã trở lại, cô cũng quay về theo…
Hoắc Tây đứng ở cửa sổ sát đất, mạnh mẽ xoa mặt, lẩm bẩm: ‘Tinh yêu làm ngu người! Đúng là nói không sai tí nào mà!”
Lúc Trương Sùng Quang trở về thì đã rất khuya.
Cậu ăn hết đồ ăn mà Hoắc Tây đế lại, dọn dẹp bát đũa, lúc đi vứt rác thì Hoắc Tây từ phòng làm việc đi ra, khóe mắt có chút đỏ, cô nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang cậu không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy, chúng ta…”
Trương Sùng Quang vẫn còn ngậm một điếu thuốc trong miệng.
Chỉ là chưa có châm.
Rõ ràng là cậu chuẩn bị ra ngoài hút, lúc này cậu lấy điếu thuốc lá xuống, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Khóc à?”
Hoắc Tây hơi gượng gạo: “Không có!”
Trương Sùng Quang đi tới, tay cậu xoa xoa đầu cô rồi nói nhỏ: “Hoắc Tây, thật ra cậu không cần phải mạnh mẽ như vậy, cậu với Lục u, Hoắc Kiều giống nhau, đều là con gái trong nhà.”
Hoắc Tây muốn nói là mình nhiều tuổi nhất.
Trương Sùng Quanh hôn cô: “Tôi vẫn lớn hơn vài tháng so với cậu! Tôi nên chăm sóc cậu.”
Hoắc Tây quay đầu đi.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Những năm ấy! Cậu đã đi đâu? Trương Sùng Quang…Xuống địa ngục đi!”
Cảm xúc tới quá nhanh.
Hoắc Tây tự thấy mình là một người đầy lý trí, nhưng giờ phút này cô không thể nào nhẫn nhịn được.
Cô càng yêu Trương Sùng Quang, thì cô lại càng quan tâm đến quá khứ.
Trương Sùng Quang nhìn thấy mắt cỏ đỏ lên, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhưng cậu không giải thích được chỉ có thể ôm nàng vào trong lồng ngực, hôn lên tóc cô: “Xin lỗi, Hoắc Tây…Rất xin lỗi!”
Sau này, tôi sẽ không đi nữa.
Sau này, tôi sẽ không rời xa em nữa.
Đời này tôi sẽ ở lại nhà họ Hoắc, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ anh chị em…Cậu chỉ cần cô cho một cơ hội.
Hoắc Tây chỉ mất bình tĩnh một lát.
Cô đấy nhẹ cậu ra: ‘”‘Không phải cậu xuống íâu đổ rác sao? Không đi nhanh đi?”
“Vậy cậu đừng khóc.”
“Tôi không có khóc.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ nhàng, cậu cắn nhẹ một cái ở trên chiếc mũi cao của cô.
Hoắc Tây mắng cậu: “Cậu là chó à!”
Cậu lại giữ lấy lưng cô, ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…Nghiêng ngã loạng choạng hôn đến sô pha, cậu vội vàng cởi thắt lưng.
Dưới ánh đèn pha lê, Hoắc Tây làm sao cũng không chịu.
Mặt cô đỏ ửng: “Trương Sùng Quang cậu đúng là vô liêm sỉ! Cậu đủ rồi đó! cẩn thận chết trẻ.”
Tối hôm qua không thế đếm được bao nhiêu íân.
Tối nay lại muốn tiếp, đúng là không phải
người!
Mặt Trương Sùng Quang đỏ hồng, rõ ràng là rất muốn, Hoắc Tây lại không chịu, quần trong áo ngoài đều đã tuột ra, không khí có chút khó nói.
Cậu nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô, thấp giọng: “Luật sư Hoắc, tôi mới hai mươi tám! ở tuổi này đàn ông ngày nào cũng muốn.”
Huống chi, cậu gặp phải cô thì sẽ không giữ được tự chủ.
Hoắc Tây đá cậu một cái: “Xuống lầu đố rác đi!”
Trương Sùng Quang tính tình tốt cười cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo, lúc kéo khóa quần cậu nháy mắt với cô một cái.
Mặt Hoắc Tây đỏ bừng,
Cậu thật là một tên khốn!
Ba ngày sau, Bạch Khởi xác định phẫu thuật..
Hoắc Tây sắp xếp để cậu ta phẫu thuật và trị liệu ở nước ngoài, hơn nữa cô cũng đi theo cậu ta gần mười ngày.
Sau khi Bạch Khởi ổn định sau phẫu thuật, Hoắc Tây mới về nước.
Trên đường về từ sân bay, cô không khỏi nhớ tới Trương Sùng Quang, bọn họ nói nửa tháng là
cậu sẽ chuyển đi.
Tính một chút, đã hai mươi ngày rồi.
Lúc cô trở về, hẳn là căn hộ đã dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc của Trương Sùng Quang hẳn là đều được dọn đi rồi!
Cô nhớ tới buổi sáng mình rời đi.
Cô thực sự muốn nói một cái gì đó, nhưng hai người đều bận, cũng không đề cập đến chuyện đó.
Mười ngày qua, Trương Sùng Quang rất ít khi liên hệ với cô.
Cô cũng sẽ không gọi điện thoại với cậu ở trước mặt Bạch Khởi, nghĩ lại chút vậy mà đã một tuần trước cả hai đã không nói chuyện.
Một tiếng sau, Hoắc Tây trở về căn hộ.
Bên trong mọi thứ vẫn như cũ.
Đồ của Trương Sùng Quang vẫn còn, thậm chí trên bàn ăn còn có một hộp thuốc lá, cùng với một cái bật lửa.
Hoắc Tây lặng lẽ nhìn.
Cô bước tới cầm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve, nếu trước đây cô không biết mình có bao nhiêu mong nhớ với anh, thì lúc này đây cô nghĩ mình đã biết, cô khao khát Trương Sùng Quang, cô thích cậu ở lại đây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK