Hoắc Chấn Đông vừa đi.
Mẹ của Cố Hi Quang được mấy người nhà họ Cố đỡ, lảo đảo chạy tới.
Trong đó có một người là cố Tinh Tinh, cô ta là em gái của cố Trường Khanh.
“Hi Quang thế nào rồi?” Bà cố giữ chặt tay Hoắc Minh, có hơi kích động.
Mặc dù trong lòng Hoắc Minh đang loạn, nhưng vẫn kiên nhẫn trấn an bà ta: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có lẽ phải cần thời gian dài mới khôi phục được! Bà cố, tôi sẽ tìm bác sĩ chỉnh hình tốt nhất.”
Bác sĩchỉnh hình…
Bà Cố nhũn người ra.
Vừa hay có một bác sĩ đến nói cho bà ta biết tình trạng của cố Hi Quang, cũng may là người đã tỉnh, nhà họ cố lập tức tới xem.
Cách một lối đi, Hoắc Minh vẫn nghe thấy tiếng khóc thê lương của bà cố.
Có thế là không tiếp thu được tin tức mặt của con trai đã bị hủy hoại.
Trong lòng Hoắc Minh không yên.
Bà Hoắc vuốt vai anh, nói: “Hoắc Minh, con
đi xử lý vết thương đi, có mẹ trông rồi. Nếu con bé tỉnh lại mà thấy dáng vẻ này của con thì không tốt đâu.”
Hoắc Minh dựa vào vách tường, trong lòng phiền muộn vò đầu.
“Mẹ, con không có tâm trạng!”
Tuy bà Hoắc đau lòng, nhưng chung quy không thể nói được gì, cùng ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu với Hoắc Minh.
Thời gian trôi qua…
Một tiếng, hai tiếng…
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài tháo khấu trang xuống.
“Vợ tôi thế nào rồi?” Hoắc Minh vội vàng tiến lên.
Bác sĩ chần chừ vài giây, mới trả lời: “Cậu Hoắc, theo như chúng tôi kiểm tra thì cô Hoắc không chịu ngoại thương quá nặng, nhưng não của cô ấy bị va chạm, tạo thành não chấn động độ trung, vốn dĩ qua thời gian dài như vậy thì hẳn phải tỉnh lại, nhưng lạ là cô ấy không hề thức tỉnh.”
“Hơn nữa cơ năng thân thế của cô ấy đã rơi vào trạng thái ngủ đông, nói cách khác là tình trạng tiết kiệm năng lượng.”
Hoắc Minh sửng sốt.
Bác sĩ thở dài nói: “Cô ôn đang có thai, nếu như thời gian hôn mê dài hơn một tuần thì chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu đối với đứa bé!”
“Không còn cách nào đánh thức cô ấy dậy à?”
“Chỉ có thế đợi sáng mai xem sao!”
Bác sĩ lại đi vào phòng cấp cứu lần nữa.
Hoắc Minh dựa người vào vách tường, giống như mất hết toàn bộ sức lực, bà Hoắc vừa đỡ anh vừa run nói: “Hoắc Minh, con phải cổ gắng lên, ồn Noãn chắc chắn sẽ tỉnh lại.”
Hoắc Minh hơi ngấng đầu lên.
Anh nói: “Mẹ, đáng lẽ con nên đối xử với cô ấy tốt hơn chút.”
Chắc chắn Ôn Noãn quá mệt mỏi rồi!
Nếu như anh đối xửtổt hơn với cô ấy, liệu có phải cô ấy sẽ không nỡ ngủ say, sẽ lập tức tỉnh lại.
Ôn Noãn được chuyến sang phòng bệnh VIP.
Cô mặc áo bệnh nhân màu xanh trắng, im lặng nằm đó, cách một lớp chăn mỏng có thể
thấy được cái bụng hơi phồng lên.
Sắc mặt cô tái nhợt, ở bên má có mấy vết xước da.
Hoắc Minh từ chối truyền máu, chỉ xử lý vết thương, đổi bộ quần áo khác, sau đó ngồi trông chừng bên cạnh cô, anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ôn Noãn, đòi mắt nhìn chăm chú gương mặt cô.
Bà Hoắc nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh, không nhịn được lau nước mắt.
Hoắc Minh nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đến chỗ nhà họ Cố xem thế nào đi, xem bọn họ có cần giúp gì không!”
Bà Hoắc gật đầu.
Bọn họ nợ nhà người ta một ân tình, chuyện này không thể mặc kệ được.
Bà ấy đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoắc Minh và ôn Noãn, không khí yên tĩnh đến đáng sợ… Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của ôn Noãn.
Là nước mắt của Hoắc Minh.
“Ôn Noãn, anh hối hận, anh không nên đế em đi đến lễ ra mắt.”
“Dù biết là không nên nhốt em lại, nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa, anh thà rằng lúc nào cũng bắt em ở trong nhà…”
Nước mắt nóng bỏng, từng giọt từng giọt rơi lên trên mu bàn tay ôn Noãn.
Nhưng mà cô vẫn không hề có chút tri giác nào.
Giống như bác sĩ nói, cô đã rơi vào tình trạng ngủ đông, cô không thể nghe anh gọi, cũng không nghe anh nói, cho dù thứ tình yêu mà cô khát khao nhất cuộc đời đang ở ngay bên cạnh thì cô cũng không thể ôm lấy được.
Đêm dần dần buông.
Hoắc Minh gương mắt nhìn ra bên ngoài đêm tối, nhẹ nhàng nói: “Tuyết rơi rất dày, khắp nơi toàn là màu trắng, nếu mấy đứa trẻ nhà mình nhìn thấy chắc rất vui mừng. Nếu như em tỉnh lại thì anh có thể dẫn em về nhà, em ngồi ôm cốc sữa bò nóng, nhìn mấy đứa trẻ chơi đắp người tuyết ngoài sân.”
Anh nói, lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt ôn Noãn.
Da thịt cô lạnh lẽo.
Đôi mắt Hoắc Minh đau rát.
Anh không thể chịu nổi nữa, nhịn không được vùi mặt mình vào hõm vai cô, giọng nói chứa đầy áp lực: “ôn Noãn, bác sĩ đã nói em sẽ tỉnh lại! Nhưng mà một giây một phút anh cũng không chờ được nữa!”
Anh sợ hãi, sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Không một giây phút nào anh dám nhắm mắt, sợ bỏ lỡ thời khắc cô tỉnh lại, nhưng từ đêm đến khi trời sáng, bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, Ôn Noãn vẫn không mở mắt.
Nhiệt độ cơ thế của cô dường như lại hạ xuống thấp hơn một chút.
Sáng sớm, Hoắc Chấn Đông bận bịu một đêm, vội chạy đến bệnh viện.
Trên người ông mang theo sương tuyết, lúc đi vào còn cấn thận cởi áo khoác ra đế ở ngoài, sau đó bước khẽ vào trong: “Chưa tỉnh lại à?”
Hoắc Minh gật đầu.
Hoắc Chấn Đông mang đồ ăn sáng đến, nhẹ giọng nói: “Bố nhờ mẹ con chăm sóc cho mấy đứa nhỏ rồi, bọn nhỏ còn chưa biết gì cả.”
Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm ôn Noãn.
Hoắc Chấn Đông vỗ vai con trai mình: “Đã mất nhiều máu lại còn thức suốt đêm, ăn tí gì đó mới có sức chăm sóc vợ con được, nghe bố nói đi.”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh ăn rất nhanh, ăn xong lại ngồi ở mép giường nhìn ôn Noãn.
Anh nói chuyện với cô, nói về mấy đứa nhỏ, muốn cho cô tỉnh lại.
Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh, biết như vậy là không được, nhưng ông không thế khuyên con trai mình chuyện này, nếu đổi lại là ông, ông cũng không thể bình tĩnh.
Bác sĩ đến đây kiếm tra, lắc đầu.
Hoắc Minh đứng dậy, giọng nói rất bình tĩnh: “Nếu như cô ấy vẫn không tỉnh lại thì sẽ thế nào?”
Đối mặt với người nhà bệnh nhân như vậy, bác sĩ cũng có chút không đành lòng, thấp giọng nói: “Ảnh hưởng trực tiếp nhất là đứa bé trong bụng! Nếu tình trạng này kéo dài quá lâu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thế của cô Hoắc.”
Chuyện này khó mà nói được, phải xem ý chí của Ôn Noãn thế nào.
Bác sĩ nhẹ nhàng ra ngoài.
Trong phòng bệnh, không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng chết chóc, chỉ có bông tuyết bay ngoài cửa sổ..
Hoắc Chấn Đông đứng bên cửa sổ.
Ông cũng rất đau lòng, ông yêu thương ôn Noãn, trong lòng ông, ôn Noãn cũng giống với Minh Châu, ông nghĩ đến khả năng xấu nhất có thế xảy ra trong tương lai, không khỏi trào nước mắt.
Lúc này, đằng sau vang lên giọng nói của
Hoắc Minh: “Thầy Thanh Thủy đã nói tính tình con
quá mạnh mẽ, tình duyên rất cạn! Bố, liệu có phải do con nên ôn Noãn mới phải chịu tổn thương nhiều lần như vậy không?”
Hoắc Chấn Đỏng đỏ vành mắt lên, giọng nói càng nghẹn ngào hơn.
“Nói bậy!”
“Hai đưa con rất tốt! Hoắc Minh, con không được nghĩ như thế!”
Yết hầu Hoắc Minh nhẹ nhàng cuộn lên.
Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ say của õn Noãn, giúp cô vén tóc mái trên trán… Bọn họ mới yêu nhau thôi, sao cô lại nhẫn tâm không đế ý tới anh! ôn Noãn, em còn muốn ngủ đến khi nào?
Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua gian nan thế này.
Mỗi một phút một giây trôi qua đều như đang trừng phạt anh.
Tinh thần của anh cũng đang cận kề bên tình trạng tan vỡ, lúc này không ai có thế giúp anh được, kể cả bố mẹ, Minh Châu, thậm chí là Lục Khiêm!
Bởi anh là chồng của ôn Noãn, là bố của đứa bé.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Hoắc Minh đã sụt đi năm ký, gầy guộc đến độ hai má hóp sâu vào,
khiến người khác đau lòng.
Về bọn nhỏ, cũng không giấu giếm được.
Minh Châu dẫn đám trẻ đến thăm mẹ.
Mở cửa ra, thấy mẹ mình đang nằm im bất động trên giường, Tiểu Hoắc Tây rơi nước mắt, từng giọt từng giọt trong suốt chảy xuống, nhưng mà cô bé không khóc thành tiếng, mà là chạy đến bên cạnh mẹ mình, nhẹ nhàng áp đầu đến gần bụng mẹ.
Cô bé áp vào người mẹ mình, vào cạnh em bé.
Tiểu Sùng Quang nhẹ nhàng chạm vào tay Ôn Noãn, hai mắt cũng đỏ lên.
Doãn Tư không hiểu gì, bập bẹ gọi mẹ mẹ…
Hoắc Minh bế cậu bé lên, tì mặt vào mặt cậu bé, giờ khắc này anh đang khổ sở đến tột đỉnh.
Ôn Noãn, bọn nhỏ đã đến hết rồi.
Chúng đến đây gặp em này, chúng rất nhớ em, nếu như em cảm giác được dù chỉ là một chút thôi thì em hãy tỉnh lại được không, đừng tra tấn anh nữa…
Anh thật sự sợ hãi, sợ mất đi đứa nhỏ này.
Anh sợ rằng, một ngày nào đó ôn Noãn tỉnh lại, phát hiện đứa bé đã không còn nữa, liệu cô sẽ đau lòng đến thế nào!
Anh mời chuyên gia tốt nhất ở trong lẫn ngoài nước đến.
Người thân thay phiên trông chừng cô, gọi cô vô số lần, nhưng mà ôn Noãn vẫn im lặng nằm đó… Không hề có chút tri giác nào.
Sáu ngày trôi qua, lúc mười giờ đêm, sau khi đã hội chẩn xong, bác sĩ gặp mặt nói chuyện riêng với Hoắc Minh.
Trên hành lang lạnh lẽo.
Nhưng Hoắc Minh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng và một cái quần tây.
Bác sĩ tận lực khống chế cảm xúc, hạ thấp giọng nói: “Đã qua sáu ngày! Trải qua kiểm tra nhịp tim của đứa bé trong bụng cô Hoắc đang giảm xuống, nếu như trong vòng hai ngày nữa không thể tỉnh lại, thì đứa nhỏ này không thế giữ được, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể của cô Hoắc! Chúng tôi kiến nghị là… sử dụng biện pháp can thiệp nhân tạo.”
Can thiệp nhân tạo?
Hoắc Minh híp mắt nhìn, anh dùng sức nắm lấy cố áo bác sĩ: “ông vừa nói cái gì?”
Bác sĩ không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh thả tay ra: “Xin lỗi!”
Bác sĩtrầm trọng nói: “Xin lỗi cậu Hoắc,
nhưng anh hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh đứng trong màn đêm đen nhánh, đón gió đêm, nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Hình như là, từ khi ôn Noãn hôn mê, tuyết chưa từng ngừng lại, không biết có phải trời cao cũng đang than khóc cho cuộc ly biệt của bọn họ… Hoặc là giữa bọn họ và đứa trẻ, anh biết ôn Noãn yêu thương đứa trẻ này đến thế nào, chính anh cũng rất thương đứa bé trong bụng cô.
Sáu ngày rồi, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu, sau này cô không tỉnh lại nữa, thì anh phải làm sao bây giờ?
Ôn Noãn, em nói xem anh phải làm sao đây?
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, cũng chỉ khi làn khói tràn đầy lá phổi, anh mới cảm giác được bản thân mình đang tồn tại… Hút xong một điếu thuốc lá, anh lại trở về phòng bệnh.
Mẹ anh đang lau người cho ôn Noãn.
Giọng nói của Hoắc Minh khàn khàn: “Bọn nhỏ về hết rồi à?”
Bà Hoắc rưng rưng nước mắt, “ừ” một tiếng: “Minh Châu dẫn bọn nhỏ về rồi.”
Hoắc Minh cầm lấy khăn ấm từ tay mẹ mình, cấn thận lau cho ôn Noãn, vừa lau vừa nhẹ nhàng
nói: “Mẹ, con không phải là người chồng tốt! Con thấy cô ấy nằm hôn mê mà lại không có biện pháp gì.”
Bà Hoắc cố gắng nhịn không khóc.
Hoắc Minh lại cấn thận vuốt ve mặt ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Đúng là con đã quên mất quá khứ của con với cô ấy, nhưng mà con biết mình yêu cô ấy. Mẹ, con muốn đi tới núi một chuyến, tìm thầy Thanh Thủy.”
Bà Hoắc chần chừ: Ngoài trời còn có tuyết rơi, đường vào núi không thể đi được!
Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt ôn Noãn, giọng nói khàn khàn trầm trọng: “Trước kia con không tin thần linh, nhưng mà hiện tại con không còn cách nào cả, ông ấy đã tính ra được quá khứ tương lai, chắc chắn sẽ có biện pháp đánh thức Ôn Noãn dậy.”
Cho dù anh có phải táng gia bại sản, cho dù phải dùng tính mạng của anh đế đối.
Bà Hoắc cũng là người thờ Phật, sao có thể không biết cái giá phải trả được?
Bà khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Minh à! Chờ bố con đến đây…”
Hoắc Minh lại cầm tay bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, bố mẹ còn có Minh Châu! Nhưng mà bốn đứa con của con chỉ có một mình cô ấy là mẹ,
chuyến đi này dù thế nào thì con cũng phải đi.”
Anh đã nợ ôn Noãn quá nhiều.
Tinh yêu, trách nhiệm… Anh không thể đếm hết được.
Không cần biết có được hay không, anh phải đi.
Cuối cùng, Bà Hoắc gạt nước mắt, đồng ý.
Bà không khóc, bởi vì khóc không may mắn.
Bà mỉm cười nhìn con trai rời đi, giống như trước kia tiễn anh đi công tác, giống như anh chỉ đi mấy ngày là có thể trở về…
Hoắc Minh chậm rãi mặc áo khoác vào.
Trước khi đi, anh cúi người nói nhỏ bên tai Ôn Noãn: “Chờ anh trở về! Anh nhất định sẽ trở về!”
Nói xong, anh dứt khoát bỏ đi.
Trong màn đêm tuyết rơi trắng xóa, một chiếc xe màu đen chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, mà Bà Hoắc đứng ở bên cửa số im lặng nhìn con trai mình, bà che miệng lại lấm bấm nói: “Minh à, con phải bình an trở về.”
Trong núi, ban đêm đã rất khó đi, huống chi còn có tuyết rơi.
Hoắc Minh lái xe chạy đến chân núi, mở cửa xe ra, chân lăng đá chân chiêu bước lên trên núi.
Tuyết hóa thành nước ngấm ướt quần anh, chui vào trong giày da, chân anh gần như ngâm trong nước đá.Nhưng dường như anh đã quên đau đớn.
Tới đỉnh núi, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, giống như cảnh tượng không có thực ở nhân gian.
Trong chùa vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng.
Giọng nói của anh rất lạnh vì gió thối vào, sắc mặt anh cũng bị đông lạnh tím tái: “Tôi muốn gặp thầy Thanh Thủy.”
Đồ đệ đứng trong phòng, chắp tay trước ngực.
“Sư phụ nói ý trời khó sửa, mời thí chủ về cho!”
Hoắc Minh lại không chịu về.
Anh cứ khấn cầu mãi, đồ đệ chỉ có thế đi bẩm báo, nhưng vẫn nhận được đáp án giống nhau.
Lần này Hoắc Minh đến đây đã hạ quyết tâm.
Anh đứng trước ngôi chùa cổ, không màng thân phận quỳ xuống, nói to: “Tôi muốn xin thầy cứu vợ con tôi! Hoắc Minh tôi nguyện ý trả bất kỳ giá nào.”
Thầy Thanh Thủy không muốn gặp anh.
Anh cứ quỳ ở đây, nói đi nói lại không
ngừng…
Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Trời đất như biến thành một đường thẳng, chỉ còn lại bóng đen vẫn luôn quỳ gối trước chùa đau khố cầu xin.
Trong chùa, đồ đệ nói nhỏ: “Anh ta còn ở đấy!”
Thầy Thanh Thủy đang ngồi khoanh chân, thở dài nói: “Đúng là nghiệt duyên! Con mời anh ta vào đây đi!”
Đồ đệ chạy nhanh ra.
Năm phút sau, Hoắc Minh lung lay đi vào, sắc mặt tái nhợt.
Anh đi vào trong, thầy nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không phải là không có cách nào! Mà là thí chủ cần phải thay vợ mình chịu một kiếp khố này, thí chủ có chấp nhận không? Nếu như thí chủ đi vào Vô Gian đạo, chẳng may sơ ý một cái thì không những không thế cứu được cô ấy, mà chính thí chủ cũng chịu cảnh vạn kiếp bất phục*, không thế nào trở về chốn phồn hoa này được nữa.”
*Vạn kiếp bất phục: thành ngữ này xuất phát từ một câu trong kinh Phật, “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, có nghĩa là mất đi thân người một lần, vạn kiếp sau vẫn không thể có lại.
ông ấy cho rằng Hoắc Minh còn muốn suy
nghĩ.
Dù sao đây là chuyện liên quan đến tính mạng.
Nhưng không ngờ người đàn ông này không thèm suy nghĩ, lập tức quỳ xuống sát đất: “Tôi nguyện ý chịu khố thay vợ mình!”
Thầy Thanh Thủy nhắm mắt lại.
Ông ấy nhẹ nhàng nói: “Thí chủ và cô ấy vốn vô duyên, oan nghiệt hồng trần lại không chịu buông tay, dây dưa đời đời kiếp kiếp… Thôi!”
Ông ấy chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoắc Minh.
Bàn tay khô gầy lại ấm áp nhẹ nhàng đắp lên trên đỉnh đầu Hoắc Minh, miệng đọc phật ngữ: “Chịu đựng thay cô ấy đi!”
Trước mặt Hoắc Minh xuất hiện một tia sáng.
Toàn bộ những chuyện đã qua, đang luân chuyển trước mặt anh.
Lần đầu anh và ôn Noãn gặp nhau, bọn họ yêu nhau trong căn hộ đó, anh đưa cho cô đàn dương cầm… Cô khóc lóc nói đủ rồi…
Hết thảy đang bày ra trước mắt.
Anh thu hồi toàn bộ ký ức, lại rơi vào chốn hồng trần trong mơ.
Mọi chuyện đã định sẵn, chim hót hoa thơm, cáy cối cao lớn thành bóng mát
Anh đứng ở con đường có cây ngô đồng trong học viện âm nhạc ở thành phố B, ánh nắng vàng óng chiếu lên người anh, tạo thành những vệt loang lố.
Phía trước, một bóng người mảnh khảnh đi về phía anh.
Là Ôn Noãn năm hai mươi tuối.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK