An Nhiên bình tĩnh tự nhiên.
Tổng giám đốc Hứa cầm điện thoại, vốn dĩ khí thế cực kì, nhưng khi khóe mắt thấy dáng vẻ không chút dao động của An Nhiên, cũng không nhịn được có chút sốt ruột.
Chẳng lẽ An Nhiên đã thỏa thuận với nhà họ Hoắc rồi?
Không, không thể nào… Nếu cô ta thật sự thỏa thuận rồi, thì cô ta cần gì phải đến đây tìm mình, chắc chắn chỉ là hư chiêu thôi.
Ha ha, suýt nữa rơi vào bẫy cô nhóc kia rồi!
Tổng giám đốc Hứa cười nói: “Cô giỏi lắm!”
An Nhiên mỉm cười, cầm gậy golf đánh ra một cái.
Cô từ từ nói: “Tổng giám đốc Hứa gọi đi, chắc là sau này tôi ngay cả canh cũng không có húp. Có phải là dạo này tổng giám đốc Hứa rất muốn đầu tư quỹ tiền kia ra ngoài, nhưng mãi mà không đầu tư được? Tổng giám đốc Hứa không cảm thấy lạ hả?”
Tổng giám đốc Hứa nheo mắt, vẻ mặt thay đổi.
An Nhiên vẫn cứ bình tĩnh như thường: “Tôi muốn hợp tác với tổng giám đốc Hứa, đơn giản là vì đại cục cả thôi. Tôi thân với nhà họ Hoắc, nhưng mà tổng giám đốc Cố cũng đối xử không tệ với tôi. Nếu bây giờ tôi hợp tác với nhà họ Hoắc thì có khác gì vả mặt tổng giám đốc Cố chứ? Vậy nên, cách tốt nhất hiện giờ là hợp tác với tổng giám đốc Hứa. Đương nhiên, nếu tổng giám đốc Hứa không thông cảm cho tôi, thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Tổng giám đốc Hứa nghiến răng.
Hừ, là ông ta xem thường cô nhóc kia!
Cô ta nói thật thật giả giả, ông ta không tin toàn bộ, nhưng cũng cảm thấy có lý.
Cho dù là giả đi, nhưng mà buộc chó sốt ruột chó cũng nhảy tường, huống chi là con người?
An Nhiên không còn đường đi, chắc chắn sẽ dựa vào nhà họ Hoắc.
Khi ấy, Hứa Hằng Đại ông ta tính thứ gì, mặt trong mặt ngoài đều không phải người đây mà!
Tổng giám đốc Hứa hoàn toàn tỉnh táo.
Ông ta là người co được dãn được, lập tức cầm gậy golf đi qua, thân thiết nói: “Hầy, chú chỉ đang đùa với con thôi, con đừng cho là thật, không phải thật đâu nhé!”
Thư ký đưa khăn và nước cho ông ta.
Ông ta tự mình mở nắp chai nước đưa cho An Nhiên: “Chuyện góp vốn vẫn còn đường sống mà, đây là cảnh tượng mà chúng ta cùng muốn thấy, tất cả đều có thể bàn lại được.”
An Nhiên thấy vậy thì cũng không lấn tới nữa: “Vậy được rồi, tôi đây sẵn sàng chờ đợi tổng giám đốc Hứa đến thăm.”
Cô giao gậy golf cho thư ký rồi chào tạm biệt tổng giám đốc Hứa. Thư ký đi sát cô, hỏi nhỏ: “Làm vậy sẽ không đắc tội tổng giám đốc Hứa sao?”
An Nhiên cười mỉm: “Phải làm lơ ông ta thì ông ta mới chịu tin.”
Thư ký khen ngợi: “Tổng giám đốc An đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.”
An Nhiên thầm thở dài: đến cùng vẫn phải lợi dụng quyền thế của nhà họ Hoắc.
Bên kia, tổng giám đốc Hứa tức giận đến mức muốn chửi thề. Ông ta cũng biết là mình bị An Nhiên hù dọa… Có điều, chuyện này cũng không trách được ông ta. Bởi vì giữa An Nhiên và Hoắc Doãn Tư, chỉ cần An Nhiên đồng ý thì bọn họ sẽ quay lại. Khi ấy, dù ông ta có muốn khóc cũng không khóc kịp.
Tổng giám đốc Hứa nhìn Tư Văn Hùng vẫn luôn im lặng nãy giờ: “Anh Văn Hùng, anh nói xem trước đây tôi làm sao mà bị anh lừa nhảy vào vũng nước này vậy hả?”
Tư Văn Hùng thấy ông ta trách mình thì cũng nổi giận, thở phì phò nói: “Tôi còn cảm thấy là tôi bị anh lừa nữa đấy! Trước đây tôi cho rằng thằng con nhà anh rất có lực cạnh tranh, không ngờ mới qua lại là bị loại trừ rồi!”
Tổng giám đốc Hứa tức phát điên lên.
…
An Nhiên thay đồ xong thì lái xe đi.
Giữa sườn núi, một chiếc siêu xe Rolls-Royce màu đen chặn giữa đường.
Nhìn sang người xuống xe, rõ ràng là Tư Văn Hùng.
Ông ta đi đến bên cạnh xe An Nhiên.
An Nhiên mở cửa sổ xe, lạnh nhạt nói: “Ông Tư, ông chặn đường tôi rồi.”
Tư Văn Hùng cực kì không vui. Ông ta vừa sinh ra là có thân phận cao quý, chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Nhưng vì ông ta muốn mượn sức An Nhiên, nên phải chịu đựng cho xong.
Ông ta nói với giọng điệu hòa nhã: “Bố muốn đi thăm Lâm Hi, được không? Nghe chú hai con nói Lâm Hi là một đứa bé cực kì đáng yêu.”
An Nhiên nghe hiểu, nhận cô là giả, muốn Lâm Hi mới là thật.
Chắc là nhà họ Tư không có đứa trẻ nào coi được.
Tay cô hơi run run. Cô cố gắng đè nén cảm xúc, nói nhỏ: “Vậy hả, đáng yêu hay không đáng yêu đều không có liên quan gì đến nhà họ Tư cả. Muốn nói cho ra lẽ, thì thằng bé không mang họ An cũng sẽ là họ Hoắc, tuyệt đối sẽ không mang họ Tư.”
Tư Văn Hùng cũng nghe hiểu ý của cô.
Nếu ông ta muốn đoạt con của cô, thì cô sẽ đưa con đến nhà họ Hoắc. Làm vậy thì nhà họ Tư sẽ không thể đoạt được nữa.
Tư Văn Hùng gằn giọng cười.
Ông ta đã trà trộn thương giới mấy chục năm, lòng dạ sâu đậm, rất có khí thế.
An Nhiên còn rất non nớt khi muốn so với ông ta.
Nhưng mà An Nhiên không sợ. Ông ta là người mà cô không nên sợ, cũng không thể sợ… Cô ngửa đầu nhìn ông ta, không lùi bước một chút nào.
Cuối cùng, Tư Văn Hùng lùi ra sau hai bước.
Sau đó, ông ta lên xe, lái xe ra nhường đường.
An Nhiên đạp ga, lúc này thư kí bên cạnh mới thở phào ra một hơi: “Vừa rồi tôi sợ muốn chết! Ông họ Tư kia hung dữ quá đi! Tổng giám đốc Hứa dễ nói chuyện hơn ông ta nhiều!”
Thư ký hơi do dự: “Tổng giám đốc An, ông Tư kia và cô…”
An Nhiên lạnh nhạt đáp: “Ông ta cung cấp tinh trùng cho mẹ tôi.”
Thư ký: …
Im lặng một lát, thư ký gượng gạo đổi đề tài và cảm xúc, rất vui sướng mà nói: “Có điều, tên tuổi nhà họ Hoắc dùng khá tốt, có thể dọa được rất nhiều người!”
An Nhiên mỉm cười: “Đúng là dùng khá tốt.”
Thư ký lại do dự một lúc lâu, mới nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Vậy tổng giám đốc Hoắc có dùng tốt hay không? Sau hôm hai người qua đêm, cả công ty đều đồn ầm lên, đồn đoán năng lực của tổng giám đốc Hoắc đấy!”
An Nhiên chợt phanh xe lại.
Thư ký lè lưỡi: “Tôi nói bậy đấy, cô đừng để ý…”
…
An Nhiên trở về công ty.
Bên phía tổng giám đốc Hứa chưa có tin tức gì, nhưng mà An Nhiên cũng không sốt ruột. Với tính tình của tổng giám đốc Hứa, nếu từ chối thì ông ta đã gọi điện thoại nói rồi.
Bây giờ không có tin tức, chính là tin tức tốt.
Tổng giám đốc Hứa có ý định hợp tác.
Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, cầm điện thoại lên xem, thấy tin nhắn Zalo của Hoắc Doãn Tư: Nghe nói chúng ta đã làm hòa rồi?
An Nhiên nhìn vài giây rồi xóa bỏ tin nhắn.
Lần này xem như cô làm đồ vô ơn đi!