Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn không nhịn được khóc.

Cô đã khóc rất nhiều.

Trong mối quan hệ này, thực sự cô quá bị động.

Cô cãi nhau với anh bao nhiêu lần, nhưng cũng bao nhiêu lần cô thỏa hiệp, ngoài tình cảm ra còn có cảm giác áy náy vì năm đó Hoắc Minh vì cô mà mất trí nhớ.

Anh đã liều mạng vì cô.

Cho nên sau này, dù chuyện của Sở Liên có làm cô tổn thương tới mức nào, cô cũng chỉ có thể lựa chọn tha thứ.

Nếu không có thể thế nào đây!

Ôn Noãn cúi người, nhặt từng viên thuốc đó lên, cho vào một cái lọ nhỏ.

Có rất nhiều viên thuốc nhỏ màu trắng.

Thậm chí cô còn nghĩ rằng nếu cô nuốt hết thì có thể kết thúc tất cả hay không, có thể mãi mãi không vướng mắc vấn đề cô có yêu Hoắc Minh hay không, cũng không cần lại đối mặt với sự chỉ trích của anh nữa.

...

Họ chiến tranh lạnh nhưng không ảnh hưởng tới bọn trẻ.

Sáng sớm Ôn Noãn thức dậy.

Đối diện, Hoắc Minh đi ra từ phòng dành cho khách, trên người vẫn là bộ quần áo tối qua, anh nhìn thấy dưới mắt Ôn Noãn xanh nhạt, nói rất nhẹ: “Lát nữa anh đưa Hoắc Tây đi trường mầm non.”

Một câu đơn giản để cô biết rằng anh sẽ tạm chấp nhận sống qua ngày.

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô vẫn đi làm bữa sáng cho bọn trẻ như thường lệ.

Khi ăn sáng, Tiểu Hoắc Tây làm nũng muốn bố mẹ cùng nhau đưa đi.

Ôn Noãn ngước mắt lên.

Vừa vặn bắt gặp ánh mắt Hoắc Minh.

Anh đã tắm rửa và thay quần áo lịch sự, lúc này ánh mắt thoáng thâm thúy.

Bầu không khí có hơi vi diệu, Ôn Noãn đang muốn dỗ dành Hoắc Tây một chút, Hoắc Minh nói: “Khó có được một lần, cùng đi đi! Lát nữa anh đưa em về.”

Ôn Noãn hơi bất ngờ nhưng cô vẫn gật đầu.

Tiểu Hoắc Tây nhìn cái này, nhìn cái kia, nhẹ nhàng kéo tay mẹ: “Mẹ có thích tấm thiệp con và Doãn Tư tặng không ạ?”

Ôn Noãn hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô bé: “Mẹ thích!”

Hôn xong, cô dán chặt vào khuôn mặt Tiểu Hoắc Tây, không nỡ buông ra.

Hoắc Minh cứ luôn nhìn cô chăm chú.

Ăn sáng xong, Ôn Noãn lên tầng thay quần áo, cô chọn một cái áo sơ mi lụa kết hợp váy đuôi cá rồi mới cởi quần ra thay, lúc này cửa phòng ngủ mở ra.

Hoắc Minh hơi bất ngờ, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.

Ôn Noãn chậm rãi mặc quần áo vào.

Khi cúi xuống, xương sống trên lưng trắng như tuyết hơi nhô lên, đoạn đó đặc biệt quyến rũ.

Hoắc Minh dựa vào cửa, nhẹ giọng nói: “Thư ký Trương nói em đã hẹn bác sĩ!”

Ôn Noãn cài cúc áo xong, kéo mái tóc dài màu trà ra khỏi cổ áo, lại lấy lược chải vài cái, làm xong tất cả cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh: “Lát nữa tôi có việc, không đi nữa!”

Sau này, cô cũng sẽ không đi.

Nói xong cô đi ra khỏi phòng ngủ, lướt qua anh.

Hoắc Minh nắm lấy tay cô: “Ôn Noãn!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng tránh anh, bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, cứ như vậy đi! Chúng ta ai cũng không cần ép buộc bản thân, nên sống thế nào thì sống như vậy thôi!”

Cô dừng lại: “Tôi tôn trọng lựa chọn của anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK