Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Vân Phàm bế đứa nhỏ đi bệnh viện.

Sau khi bác sĩ khám, xác nhận là viêm phổi cấp tính, bác sĩ cũng là bạn của Cố Vân Phàm nên không khỏi trách móc ông ta: “Thời tiết này mà sao có thể bị cảm lạnh và ốm được? Cậu lo làm ăn lớn nhưng cũng phải chăm lo cho gia đình mình chứ”.

Cố Vân Phàm không thể giải thích được.

Ông ta không thể nói đứa bé không phải của mình, mẹ nó cũng không quan tâm đến nó!

Ông ta chỉ có thể cười khổ: “Ừ!”

Bác sĩ cúi đầu viết giấy nhập viện, nói: "Cậu cần phải ở lại ba ngày, tùy theo tình huống sẽ truyền dịch. Trong ba ngày nếu không có vấn đề gì có thể xuất viện”.

Cố Vân Phàm cảm ơn, giao đứa bé cho người giúp việc rồi tự mình đi làm thủ tục nhập viện.

Lúc ông ta chuẩn bị rời đi, bác sĩ thuận miệng hỏi: "Mẹ Tư Kỳ đâu? Tại sao cô ấy không tới?"

Cố Vân Phàm cười nhạt: "Bận mà!"

Bác sĩ không khỏi nghĩ tới những lời đồn đại gần đây, khẽ thở dài rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cố Vân Phàm làm xong thủ tục nhập viện.

Phòng bệnh là một căn phòng nhỏ màu hồng rộng 120 mét vuông, là phòng trẻ em siêu VIP, giá 6,000 tệ một đêm.

Cô giúp việc rất yêu quý Tư Kỳ.

Cô bế đứa bé vào trong, nhìn xung quanh rồi thơm lên má đứa bé. Cô giúp việc rất vui vì ít ra còn có Cố tiên sinh thương xót đứa trẻ này. Rõ ràng… không phải con ruột của Cố Vân Phàm nhưng ông ta vẫn thương đứa bé như vậy. Lẽ nào Cố Vân Phàm phương diện đó có vấn đề?

Cô y tá cắm ống truyền tĩnh mạch rồi rời đi.

Cô giúp việc dỗ đứa bé ngủ, nhẹ nhàng vỗ về nó. Sau đó cô ấy nhìn thấy Cố Vân Phàm vẻ mặt đăm chiêu đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một hồi đắn đo, cô giúp việc cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô ấy nói: “Cố tiên sinh, cậu yên tâm, ở quê tôi có một số bài thuốc hữu hiệu, chuyên trị bệnh nam giới! Sau kỳ nghỉ lễ tôi về quê xin đơn thuốc. Đừng lo lắng, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết đâu”.

Cố Vân Phàm sửng sốt một lát, sau đó mới chợt hiểu ra.

Ông ta không quay đầu lại cũng không giải thích mà bình tĩnh nói: “Vậy thì cảm ơn cô nhé”.

Người giúp việc trong lòng khá kích động.

Cô giúp việc không khỏi an ủi thêm vài câu: “Chờ cậu khỏi bệnh và làm hòa với vợ, sau này nhất định có thể có con! Cậu là người tốt như vậy, ông trời sẽ không bất công với người tốt như vậy đâu”.

Cố Vân Phàm cụp mắt xuống, khẽ cười: "Thật sao? Tôi là người tốt vậy sao?"

Nếu ông ta là người tốt thì sao có thể ngủ với một cô gái suốt ba năm mà không chịu trách nhiệm với cô ấy?

Cô giúp việc thấy sự thay đổi trên nét mặt Cố Vân Phàm, nghĩ mình đã lỡ lời nên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Đêm về khuya.

Người giúp việc ở lại trong bệnh viện chăm sóc Tư Kỳ, Cố Vân Phàm thì về biệt thự thu dọn đồ đạc. Xe của ông ta vừa chạy vào biệt thự, người giúp việc trong nhà kinh ngạc cúi đầu: “Tiên sinh về rồi sao!"

Nói xong, người giúp việc cao giọng nói lớn: "Thưa phu nhân! Tiên sinh đã về rồi”.

Cố Vân Phàm đang định đi lên cầu thang thì dừng lại, dưới ánh đèn pha lê sáng rực, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một tia u ám... Trên lầu mơ hồ truyền đến một âm thanh lạ, khiến ông ta đột nhiên hiểu được tại sao người giúp việc ban nãy lại hoảng sợ.

Có người khác ở trong nhà!

Cố Vân Phàm hơi nghiêng người, liếc nhìn người giúp việc, cười lạnh nói: "Xem ra chị quên ai là người trả lương cho chị rồi! Tối nay thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi nhà tôi!"

Người giúp việc này là thân cận của bà Cố, được cô ta đưa từ nhà mẹ đến.

Môi chị ta khẽ mấp máy: “Bà Cố sẽ không đồng ý!”

Cố Vân Phàm càng cười lạnh: "Vậy bà Cố của cô đưa người về nhà có xin phép tôi không?"

Người giúp việc sửng sốt.

Chị ta nghĩ Cố Vân Phàm đã biết chuyện này từ lâu, chỉ là luôn giữ thể diện cho vợ mình một chút. Nhưng thật không ngờ Cố Vân Phàm lại nói ra sự việc một cách dễ dàng như vậy.

Cố Vân Phàm cũng không thèm để ý đến chị ta nữa, chậm rãi đi lên lầu.

Khi càng đến gần phòng ngủ chính, những âm thanh đó càng trở nên rõ ràng và ám muội hơn.

Thậm chí tình hình trong đó đã lên đến mức cấp bách.

Cố Vân Phàm chậm rãi đi đến cửa, ông ta có thể khẳng định người bên trong nghe thấy tiếng bước chân của mình, nhưng họ không dừng lại, điều đó có nghĩa là vợ ông ta cố ý làm vậy.

Đúng là lợi hại!

Dù thế nào đi nữa, Tư Kỳ cũng là đứa con do cô ta dứt ruột đẻ ra. Vậy mà giờ thằng bé sốt cao nằm mê man trong viện còn mẹ nó lại đang bận làm trò đồi bại với gã đàn ông khác!

Cố Vân Phàm lại nghĩ: Thật ra năm đó ông ta cũng thực lòng muốn cho cuộc hôn nhân và người phụ nữ này một cơ hội.

Có lẽ tạm thời ông ta không thể quên Lý Tư Ỷ, nhưng ông ta cũng có sự nghiêm túc nhất định với hôn nhân.

Nhưng Cố Vân Phàm không ngờ người phụ nữ này lại được nhà họ Vương nuôi dạy như vậy, cô ta chắc chắn không biết ông ta đã lắp camera giám sát trong phòng ngủ.

Cố Vân Phàm bình tĩnh mở cửa phòng ngủ.

Quả nhiên bên trong có một nam một nữ đang quần nhau kịch liệt.

Cảnh tượng đầu tiên đúng là một sự kích thích thị giác, ít nhất ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng vợ mình có thân hình đẹp như vậy, biểu cảm trên giường lại quyến rũ như vậy...

Ông ta nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, bình tĩnh nói: "Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi về lấy quần áo, cô có thể tiếp tục”.

Người tình trẻ sợ hãi và muốn bỏ đi.

Tuy nhiên, bà Cố lại ôm chặt lấy hắn ta, nhìn chồng đầy khiêu khích: “Cố Vân Phàm, anh không cảm thấy gì sao?”

Cố Vân Phàm đang đi đến phòng thay đồ, nghe vậy, bình tĩnh nói: "Không có! Nhưng nếu miễn cưỡng phải chọn ra một loại cảm xúc thì tôi đang cảm thấy bẩn”.

Bà Cố lập tức như phát điên.

Cô ta dùng lực đẩy gã tình nhân trẻ ra, dùng gối đánh Cố Vân Phàm: "Cố Vân Phàm, anh có phải đàn ông hay không? Anh đứng trừng mắt nhìn vợ mình ngủ với người khác mà vẫn thờ ơ như vậy được sao?"

Chiếc gối đập vào Cố Vân Phàm, rơi xuống đất.

Cố Vân Phàm cúi người nhặt lên đặt lên giường, cười nhạt: "Trước khi làm những chuyện này, cô có bao giờ nghĩ mình là vợ tôi không?"

Ông ta không muốn nói thêm gì với người đàn bà điên kia nữa nên đi thẳng vào phòng thay đồ và lấy một số thứ.

Khi ông ta bước ra ngoài, gã tình nhân đã rời đi.

Vợ ông ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa gợi cảm, nhìn thấy Cố Vân Phàm bước ra, cô ta quỳ xuống ôm lấy chân ông ta, buồn bã khóc: “Vân Phàm, em yêu anh nhiều lắm! Em không chịu nổi việc anh đi gặp cô ta! Em thề sau này sẽ không đi tìm ai khác nữa, chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau được không?"

Cố Vân Phàm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi từ “trận chiến” ban nãy nhưng miệng cô ta lại nói yêu Cố Vân Phàm.

Mặc dù Cố Vân Phàm khi còn trẻ cũng là một tay chơi, nhưng những lời này vẫn khiến ông ta bị sốc. Tình yêu của ai đó thật nực cười và hèn hạ, cô ta có biết cái gì gọi là liêm sỉ và giới hạn không?

Cố Vân Phàm giãy giụa một hồi, cũng không thoát được.

Sau cùng ông ta chỉ đành đá cô ta ra.

Bà Cố ngã xuống đất khóc lóc van xin ông ta đừng rời đi.

Cố Vân Phàm chỉnh lại quần áo nói: "Thứ nhất, con gái của cô bây giờ vì cô mà phải nhập viện. Nó bị viêm phổi cấp tính, trong khi đó mẹ nó đang tìm nhân tình để vui vẻ! Thứ hai, từ hôm nay tôi sẽ không trở về đây nữa. Ngoài ra, Tư Kỳ cũng sẽ không trở lại, cô sẽ không được gặp nó, sau này ta tôi sẽ chăm sóc cho nó".

Bà Cố choáng váng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, cô ta lẩm bẩm: "Nhưng nó là con của tôi! Cố Vân Phàm, anh muốn mang con tôi đi à?"

Cố Vân Phàm giọng nói lạnh như băng: “Cô coi nó là con cô sao?”

Ông ta đã hạ quyết tâm, nhanh chóng xách hành lý xuống lầu. Bà Cố nắm lấy cổ áo ngủ vội vàng đuổi theo. Lúc cô ta xuống lầu không cẩn thận bị ngã, người giúp việc vội chạy tới đỡ, sau đó hét lên với Cố Vân Phàm ở cửa: “Phu nhân bị ngã rồi!”

Cố Vân Phàm xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

Ba ngày sau, Tư Kỳ xuất viện, Cố Vân Phàm đưa cô bé đến sống ở một biệt thự khác.

Bà Cố tới gây sự, thậm chí còn đưa cả Cố phu nhân đến đòi con, Cố Vân Phàm cùng Cố phu nhân ở trong phòng đọc sách nói chuyện mấy phút. Khi họ đi ra, Cố phu nhân giơ tay tát cháu gái mình một cái.

"Tiện nhân!"

Bà Cố che mặt không dám nói gì.

Cố phu nhân sắc mặt âm trầm: "Việc tốt cô làm khiến nhà họ Vương chúng ta không còn chút thể diện nào! Cô đi mà cầu xin chồng mình tha thứ đi!"

Bà Cố bật khóc.

Một vài người giúp việc lực lưỡng được gọi vào biệt thự để mời bà Cố xinh đẹp ra ngoài, họ nói chuyện rất thô lỗ: “Chúng tôi nhận lương của Cố tiên sinh, không phải chỉ để ngồi chơi! Bất kể cô có là mẹ ruột của cô Tư Kỳ hay gì đi chăng nữa, chỉ cần có lệnh của ông ấy thì cô không được phép gặp cô chủ nhỏ”.

Một người khác thậm chí còn xúc phạm: “Chắc chắn là ăn vụng rồi bị Cố tiên sinh bắt được”.

Bà Cố giơ tay định đánh người giúp việc đó.

Những người giúp việc đó khoẻ hơn cô ta nhiều, trong vài giây đã đuổi người ra khỏi cửa. Đám người giúp việc bên trong còn xì xào bàn tán về chuyện xấu của bà Cố, khiến người đần nghe cũng hiểu.

Bà Cố không thể kiểm soát Cố Vân Phàm.

Cô ta thực sự muốn làm hòa, nhưng Cố Vân Phàm lại quá cứng rắn. Cô ta không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục chuốc cho mình say khướt.

Rồi cô ta đi tìm hết người tình này đến người tình khác.

Đặc điểm khuôn mặt của họ đều có phần giống Cố Vân Phàm.

Cô ta bắt đầu chi một số tiền lớn cho những nhân tình trẻ đó, bao gồm cả đồng hồ trị giá hàng triệu và xe thể thao trị giá hàng chục triệu, mỗi lần kế toán gửi hóa đơn cho Cố Vân Phàm, ông ta đều không khỏi ngạc nhiên.

Tuy nhiên Cố Vân Phàm không hề nhăn mặt.

Số tiền nhỏ này đối với nhà họ Cố không là gì cả, ông ta cũng không quan tâm chút nào.

Mỗi lần như vậy Cố Vân Phàm đều ký tên!

……

Hai năm sau, sau một ngày làm việc rất bình thường.

Cố Vân Phàm tan làm sớm muốn dẫn Tư Kỳ đi ăn cơm, Tư Kỳ có rất nhiều bạn cùng chơi ở xung quanh khu biệt thự. Bạn bè có thứ gì thì Tư Kỳ cũng có thứ đó.

Cố Vân Phàm vừa lên xe, thấy tâm trạng ông ta rất tốt, tài xế cười nói: “Chỉ có cô chủ nhỏ Tư Kỳ mới khiến tiên sinh vui vẻ như vậy thôi!”

Cố Vân Phàm nghĩ tới người bạn nhỏ, khẽ mỉm cười: "Con bé rất nghịch ngợm!"

Tài xế khởi động xe, phụ hoạ: "Đứa cháu trai nhỏ của tôi cũng đã ở tuổi mà ngay cả một con chó cũng không ưa nổi nó. Nó rất hiếu động và ồn ào hơn cô Tư Kỳ rất nhiều!"

Cố Vân Phàm nói: "Anh thích con bé như vậy thì lát nữa mua kem cho nó đi”.

Người tài xế vui vẻ đồng ý.

Xe mới chạy được một đoạn thì điện thoại di động của Cố Vân Phàm reo lên, ông ta kiểm tra thì ra là điện thoại của bà Cố.

Lông mày ông ta hơi nhướn lên.

Đã hai năm trôi qua, lúc đầu vợ Cố Vân Phàm vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại, luôn không muốn hòa giải. Nhưng phàm là những điều Cố Vân Phàm đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi. Về sau, cô ta dần không còn mong chờ nữa mà bắt đầu tập trung vui vẻ cùng các tình nhân trẻ của mình. Cả năm nay nghe nói cô ta sống không tệ.

Tại sao bây giờ cô ta lại nghĩ đến Cố Vân Phàm?

Cố Vân Phàm suy nghĩ một chút rồi nhấc máy, giọng nói ở đầu bên kia không phải của vợ ông ta mà là của một người đàn ông trung niên: “Có phải anh Cố không? Vợ anh cách đây một giờ bị tai nạn xe hơi, đang ở trong bệnh viện cần phẫu thuật gấp. Anh cần đến làm thủ tục phẫu thuật”.

Tai nạn xe hơi...

Cố Vân Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng không có cảm giác gì, nhưng trên pháp lý bọn họ là vợ chồng.

Ông ta phải ký vào những giấy tờ này.

Cố Vân Phàm hỏi địa điểm và yêu cầu tài xế đưa mình đến đó.

Người lái xe vừa nghe phong thanh được gì đó liền hỏi thêm một câu: “Vợ tiên sinh có chuyện gì à?”

Cố Vân Phàm đặt hai tay lên đầu gối, hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Xảy ra tai nạn xe cộ!"

Người lái xe không nói thêm gì nữa.

Người lái xe khá thân thiết với Cố Vân Phàm, nên tất nhiên ông ấy biết rất nhiều về mối quan hệ vợ chồng của họ.

Hai mươi phút sau, Cố Vân Phàm vội vã tới bệnh viện.

Tình trạng của bà Cố rất nguy kịch, dù có phẫu thuật cũng khó mà cứu được... Sau khi tìm hiểu tình hình khi đó, Cố Vân Phàm biết được khi xảy ra tai nạn vợ mình không ở một mình mà còn có tình nhân trẻ tuổi của cô ta trong xe.

Người tình trẻ đã chết.

Bà Cố cũng sắp chết, nằm trên giường bệnh trắng xóa, đồng tử gần như giãn ra... Mắt cô ta sáng lên một chút khi nhìn thấy Cố Vân Phàm bước vào.

Cô ta dường như muốn ngồi dậy, nhưng tất cả xương dưới thắt lưng đều bị gãy.

Cô ta chỉ có thể bất lực nhìn chồng mình.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Cố Vân Phàm đứng bên giường bệnh của vợ mình, vây quanh là bố mẹ và người nhà cô ta. Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng, bởi vì hầu như mọi người đều biết bà Cố mấy năm nay đều nuôi nhân tình.

Cố Vân Phàm rất bình tĩnh: "Tôi đã ký rồi! Một lát nữa có thể phẫu thuật”.

Bà Cố lắc đầu.

Cô ta thở ra rồi lại hít vào một cách tuyệt vọng... Cô ta nhìn chằm chằm vào chồng mình, một lúc lâu sau mới đủ sức lực, nói: "Vân Phàm, sau ngần ấy năm, anh vẫn hận em sao?"

Cố Vân Phàm biết cô ta không còn sống được bao lâu.

Ông ta bình tĩnh nói: “Thật ra tôi chưa bao giờ oán hận cô cả”.

Bà Cố không những không cảm thấy được an ủi mà còn buồn bã hơn. Khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, cô ta mới nói ra những suy nghĩ trong lòng mình: “Bởi vì anh chưa từng yêu em, cho nên anh không hận em phải không? Cho dù em có con với người đàn ông khác, anh cũng không hận em. Nên nói anh rộng lượng… hay là anh không hề quan tâm đến em và cuộc hôn nhân của chúng ta dù chỉ một chút”.

Người nhà họ Vương thở dài.

Cố Vân Phàm bảo bọn họ ra ngoài, sau khi mọi người rời đi, anh nhìn bà Cố đang hấp hối nói: "Tôi kêu tài xế đi đón Tư Kỳ!"

Bà Cố mở to mắt.

Bà Cô nhìn chằm chằm vào chồng mình và nói: "Cố Vân Phàm, em hận cái tên này đến chết! Tư Kỳ, Tư Ỷ... tại sao đứa trẻ em sinh ra lại mang cái tên gần giống cô ta? Anh nghĩ về cô ta mỗi ngày, kể cả trong giấc mơ. Ngay cả trong giấc mơ anh cũng muốn ở bên cạnh cô ta, phải không?”

"Cố Vân Phàm, anh không hận em, nhưng em hận anh!"

Cố Vân Phàm không quan tâm.

Ông ta thậm chí còn nhìn bà Cố đầy thương hại, thậm chí còn nhẹ nhàng nói: “Thật ra, trước đây cô cũng giống như tôi, không biết cách yêu một người nào đó mà chỉ biết chơi bời! Sau này tôi mới học được cách yêu, nhưng người đó đã không còn là của tôi nữa rồi, tôi lựa chọn buông tay. Sau này tôi gặp Tư Ỷ và thích cô ấy. Nhưng phải đến khi thực sự mất đi cô ấy rồi, tôi mới biết mình thực sự yêu cô ấy”.

"Đúng! Tôi đã chọn tên”.

“Chỉ là vì tôi nhớ cô ấy! Dù sao thì cô cũng không muốn có con, và cô cũng không quan tâm tên đứa bé là gì và nó sống thế nào phải không? Chỉ là tôi tốt bụng hơn cô. Tôi để cô gặp con bé trước khi chết . Không, tôi nên nói là để con bé gặp cô mới đúng”.

"Chỉ là trí nhớ của đứa trẻ có hạn! Tôi nghĩ sau này con bé sẽ quên mất trông cô như thế nào”.

“Con bé sẽ nhớ đến bảo mẫu, cô giáo và mọi người phụ nữ dịu dàng xung quanh mình, nhưng con bé sẽ không nhớ cô”.

Cố Vân Phàm nhẹ nhàng nói.

Ông ta đã biến lỗi lầm lớn nhất trong đời của vợ mình thành con dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô ta.

Ông ta nói: “Trong lòng tôi, Tư Kỳ là con của tôi và Lý Tư Ỷ, kỳ thực không liên quan gì đến cô!…Thực ra, tôi chưa nói với cô, tôi thực ra không quá quan tâm đến vấn đề sinh lý. Nếu không sau bao nhiêu chuyện phong lưu như vậy, tôi không thể nào vẫn chỉ yêu mình Lý Tư Ỷ”.

Bà Cố khẽ nhắm mắt lại.

Cô ta đã bỏ cuộc!

Người giúp việc bế Tư Kỳ trong lòng đi tới, cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái. Cố Vân Phàm không muốn đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên vội vàng ôm cô bé đi...

Đúng như ông ta nghĩ, Tư Kỳ không nhận ra người phụ nữ trên giường bệnh.

Bà Cố qua đời lúc chín giờ tối.

Cố Vân Phàm tổ chức tang lễ trọng thể cho cô ta, nhưng không muốn đưa cô ta vào nghĩa trang nhà họ Cố. Thay vào đó, ông ta tìm một khu đất có phong thuỷ tốt khác để an táng, dù sao cũng từng là vợ chồng.

Nhà họ Hoắc và nhà họ Cố cũng có quen biết, An Nhiên còn là cấp dưới cũ của Cố Vân Phàm.

Cô nhận được một cuộc gọi và định đi đến thành phố H.

Khi điện thoại gọi tới, đúng lúc An Nhiên đang uống trà với Lý Tư Ỷ. An Nhiên nghe điện thoại xong, từ từ đặt điện thoại xuống, khẽ nói: “Vợ Cố Vân Phàm đã qua đời!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK