Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng.
Một chiếc xe RV màu từ từ chạy vào nhà họ Hoắc, xe dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuân bước ra từ trong chiếc RV.
Đúng là Hoắc Doãn Tư.
Cậu bước nhanh đi vào đại sảnh, hỏi người giúp việc trong nhà: “Bố tôi đâu?”
Người giúp việc nói: “ông chủ ngồi trong phòng sách ở trên lầu!”
Hoắc Doãn Tư gật đầu, nhanh chóng đi lên lầu.
Phòng sách lầu hai, Hoắc Minh đang chơi cờ cùng với một người cấp dưới cũ, tâm trạng nhìn có vẻ không tồ.
Hoắc Doãn Tư đứng ở cửa nhẹ gọi một tiếng: “Bố!”
Hiếu con đâu bằng bố.
Biếu cảm của cậu như thế, Hoắc Minh vừa nhìn đã biết có chuyện quan trọng, vì thế thu hết quân cờ, cười nhẹ rồi: “Nhàn Dã, hôm khác chúng ta đánh tiếp!”
Người nọ cũng thức thời, mỉm cười đứng dậy: “Nhìn là biết Doãn Tư có chuyện quan trọng,
tôi đây xin tạm biệt trước!”
Mặc dù có chuyện gấp nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn tiễn người ta xuống lầu thay bổ mình.
Lúc trở lại phòng sách một lần nữa, Hoắc Minh đã pha xong hai ly trà, đón con trai ngồi xuống: “Có chuyện gì mà gấp gáp vậy Doãn Tư, ngày thường con cũng không như vậy.”
Hoắc Doãn Tư từ từ ngòi xuống.
Chờ cậu bình tĩnh lại một chút mới châm chước mở miệng: “Bố, bố biết Dung Sang không?”
Đương nhiên Hoắc Minh biết.
Là công ty đầu tư dưới trướng Trương Sùng Quang.
Hoắc Doãn Tư im lặng một hồi rồi nhẹ giọng mở miệng: “Bố, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, Dung Sang huy động được một nguồn vốn lớn! Đương nhiên, phần lớn đều đến từ nước ngoài, hiện tại đã bắt đầu tiến hành đầu tư vào rất nhiều công ty ở thành phố B!”
Hoắc Minh nhấp một ngụm trà.
Một hồi lâu, ông giương mắt nhìn cậu con trai nhỏ: “Doãn Tư, con lo lắng cho nó sẽ phát triển lớn mạnh sao?”
“Bố! Anh ấy đã phát triển lớn mạnh rồi!”
Hoắc Minh đặt ly trà xuống: “Donax Tư, ngày
thường con cũng không phải là người không khoan dung như vậy! Như thế nào, sợ Dung Sang sẽ vượt qua Hoắc Thị hả?”
Hoắc Doãn Tư nghiêm mặt nói: “Nếu là bình thường, thêm một cái Dung Sang cũng chỉ có lợi cho chúng ta! Bốn chân đi đường dù sao cũng vững chắc rất nhiều, nhưng mà bố à, hiện tại Trương Sùng Quang quá nguy hiểm, anh ta đang liều mạng làm việc, con không biết anh ta muốn làm gì nhưng kiểu chơi này tuyệt đối không phải chuyện bình thường!”
Vẻ mặt của Hoắc Minh trở nên nghiêm túc.
Một lát, ông hỏi: “Con muốn nói, nó là vì Hoắc Tây?”
Hoắc Doãn Tư không trả lời nhưng im lặng chính là thừa nhận.
Hoắc Minh cũng im lặng hồi lâu, ông nói nhỏ: “Bố biết rồi!”
Hầu kết Hoắc Doãn Tư lăn lên lộn xuống hai cái, cậu híp lại mắt: “Con đoán trước, kẻ đầu tiên gặp xui xẻo chính là Lục Thước! Cậu ta đang đấu với nhà họ Tư đến độ người chết ta sống, vì liên quan tới hai nhà Hoắc Lục, ở thành phố B không có ai dám giúp đỡ một bên! Thế nhưng Trương Sùng Quang lại không phải, anh ta muốn ở bên chị, chắc chắn anh ta sẽ lợi dụng điếm này! Anh ta có được nguồn tài chính khổng lồ như vậy, chỉ
cần anh ta đứng về phía sau nhà họ Tư, non nửa năm của Lục Thước coi như toi công, nếu không muốn cậu ta thua, nhà họ Hoắc sẽ phải xuống nước hỗ trợ… Hoặc là chị của con sẽ phải thỏa hiệp với Trương Sùng Quang.”
Sau một lúc lâu bà mới thấp giọng nói: “Minh, anh không cần tự trách! Chẳng qua anh chỉ xem Sùng Quang như con trai của mình mà thôi!”
Hoắc Minh thở dài: “Nhưng thằng bé cứ mãi không chịu trở về nhà!”
Ông rất sợ, tính tình của Hoắc Tây ông cũng biết, nếu Hoắc Tây thật sự không tha thứ, vậy không phải Sùng Quang sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa sao?
Đầu mùa hạ„ Lục Thước và Lục Huân cử hành hôn lễ.
Ban đầu định kéo dài thêm một chút, chờ tới mùa thu.
Nhưng Lục Huân lại mang thai!
Một sinh mạng nhỏ đang lặng lẽ phát triển ở trong bụng cô, sáng sớm hôm đó Lục Huân ôm cố Lục Thước, nhỏ giọng nói với cậu: “Anh sắp làm bố rồi!”
Lục Thước sửng sốt rất lâu.
Lục Huân cấn thận quan sát vẻ mặt của cậu: “Anh không vui sao!”
Lục Thước nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô: “Thực sự có?”
Lục Huân có hơi ngượng ngùng, ừ một tiếng.
Tiếp theo, Lục Thước lập tức ôm cô ngồi xuống đầu giường, còn cậu lại nằm bò xuống, cấn thận dán tai vào bụng cô lắng nghe động tĩnh bên trong, Lục Huân sờ đầu của cậu: “Con còn nhỏ lắm, làm sao mà nghe được!”
“Anh cứ muốn nghe thử!”
Lục Thước nghe một hồi, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tuyết trắng của cô, cảm thấy không thế tưởng tượng nổi rồi lại thấy rất thân kỳ.
Mặt mày Lục Huân cũng dịu dàng không tưởng.
Một lát sau, Lục Thước hôn nhẹ vào môi cô.
Một nụ hôn kéo dài thật lâu, cậu nắm lấy đầu ngón tay của cô: “Tiểu Huân, chúng ta kết hôn đi!”
Hôn lễ của bọn họ quả thật rất long trọng.
Chỉ mời bạn bè người thân trong gia đình, không tới 50 người, cách trang trí bên trong lễ đường cũng cực kỳ ấm áp.
Người nhà họ Hoắc đều tới.
Hoắc Tây không thế ngờ được Lục Thước sẽ mời Trương Sùng Quang, cậu mặc một bộ vest đuôi yến nhìn rất tuấn tú.
Chỉ là cậu đã gầy hơn rất nhiều.
Trương Sùng Quang từ từ đi tới bên cạnh Hoắc Tây rồi ngồi xuống.
Cậu tham lam nhìn chăm chú vào bộ váy dạ hội màu vàng nhạt trên người cô, vừa vặn với đường cong thon thả của cơ thế, xinh đẹp, đoan trang.
Cậu chưa bao giờ thấy cô mặc như thế này.
Trên sân khấu, Lục Thước và Lục Huân trao nhẫn cưới cho nhau.
Giọng nói của Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu không vì đêm đó, có lẽ chúng ta cũng đi đến hòn nhân!”
Hoắc Tây không nói gì.
Những hành động dạo gần đây của Trương Sùng Quang, không phải là cô không có cảm giác.
Những đối tượng bố mẹ sắp xếp cho cô xem mắt bắt đầu lỡ hẹn, không có ai dám xem mắt với cô.
Cô biết đây là tác phấm của Trương Sùng Quang.
Bây giờ Tổng Giám đốc Trương đã có tiền đồ,
công việc kinh doanh rất lớn, đã nằm trong bảng xếp hạng nhà giàu của thành phố B.
Hoắc Tây vừa sinh ra đã có tất cả mọi thứ.
Kiểu như Trương Sùng Quang cô cũng không thấy lạ gì.
Cô cũng chỉ lạnh lùng với cậu, cũng không muốn nói toạc ra hết những chuyện đó, không có gì thú vị!
Lúc hôn lễ kết thúc, cô đứng dậy định rời đi, hoa cưới Lục Huân quăng ra lại rơi vào trong lòng ngực của cô.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
Không khí rất vi diệu, đặc biệt là bên cạnh cô còn có một người tên là Trương Sùng Quang đang ngồi, Hoắc Tây gắng nở một nụ cười: “Xem ra, tôi phải nỗ lực đi xem mắt nhiều hơn một chút mới được!”
Trương Sùng Quang nắm chặt tay.
Hoắc Tây ôm hoa cưới, hôn nhẹ Tiểu Lục Huân: “Tân hôn vui vẻ!” Sau đó cô lại rời đi.
Bạn bè thân thích đều nhìn Trương Sùng Quang.
Sắc mặt của Trương Sùng Quang có hơi tái nhợt, cậu cũng đứng dậy, chào hỏi qua loa rồi
cũng rời đi.
Lục Thước trải qua đêm tân hôn.
Hoắc Tây ở quán bar uống hai ly, uống xong cô lái xe về nhà, cô đã không còn ở căn chung cư kia nữa.
Chỗ hiện tại cô đang ở là căn chung cư của Hoắc Minh năm đó.
Hoắc Tây rất cô đơn, cô còn nuôi một con mèo.
Lúc cô trở lại trước cửa chung cư, lại thấy Trương Sùng Quang ngồi xốm trước cửa nhà cô, Cậu đã cởi bộ vest, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phong phanh.
“Cậu tới đây làm gì?” Hoắc Tây bấm mở cửa, đi vào phòng.
Trương Sùng Quang đi theo vào trong.
Cậu cũng đã tới nơi này, khi còn nhỏ đã đi theo Hoắc Minh tới đây.
Trong phòng có thêm một con mèo, mèo nhỏ lông xám, nhìn béo béo mập mập.
Hoắc Tây cho chú mèo lông xám ăn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Trương Sùng Quang, lấy giá trị con người hiện tại của cậu, cậu muốn cô gái xinh đẹp nào cũng được! Cậu thích người ta chăm sóc cho cậu, thích người ta chơi trò thanh
mai trúc mã với cậu, cứ tiêu tiền là có hết! Có gì phải dáy dưa với tôi.”
Trương Sùng Quang gần như dán sát sau lưng cô.
Cậu chỉ cần duỗi ra tay là có thế ôm lấy cô, nhưng cậu lại không dám.
Cậu gần như đang cầu xin: “Hoắc Tây, cái gì tôi cũng có! chúng ta bắt đầu một lần nữa được không, tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cậu muốn cái gì cũng được!”
Hoắc Tây tạm dừng một chút.
Cô nhẹ giọng hỏi cậu: “Cậu có thế trả lại Trương Sùng Quang của trước kia cho tôi không?”
Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt, cậu không trả được.
Hoắc Tây cười, cô duỗi tay vuốt ve bộ lông của chú mèo lông xám, giọng nói càng thấp hơn: “Trương Sùng Quang, thật ra tôi là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ! Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc cậu có tiền đồ hay cậu giàu có biết bao nhiêu!… Cậu đi đi, sau này đừng tới nữa, tôi cũng không muốn phải chuyển nhà tiếp.”
Cuối cùng Trương Sùng Quang vẫn nhẹ nhàng ôm lấy thân mình cô.
Cậu dán vào sau lưng cô: “Tôi cho cậu tất cả
mọi thứ, được không?”
“Tôi không cần!” Hoắc Tây nhẹ nhàng đấy ra cậu: “Đừng làm loạn nữa, được không!”
Từ đầu đến cuối cô luôn rất ôn hòa.
Không cãi nhau với cậu, cũng không sử dụng lời nói nặng nề, có thể thấy được cô thật sự quyết định buông xuống.
Trương Sùng Quang đứng lên.
Trong xoang mũi của cậu có chút oán giận: “Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy cô ta đáng thương, tôi chỉ cảm thấy không nên nói về cô ta như vậy, cô ta đã mất đi một chân, tôi không yêu cô ta! Hoắc Tây, trong lòng cậu nhất định cảm thấy tôi là người tàn nhẫn, thế nhưng không phải cậu cũng vậy sao?”
Hoắc Tây cười lạnh lùng: “Đúng vậy! Tôi chỉ mất đi tình yêu mà thôi, còn thứ cô ta mất đi chính một chân mà! Nhưng mà Trương Sùng Quang, vậy thì liên quan gì tới tôi? Chân cô ta là do tôi làm hại sao? Mà giữa chúng ta, chẳng qua cũng chỉ là ngủ với nhau vài lần rồi nảy sinh tình cảm mà thôi, kết hôn rồi còn ly hôn được nữa mà! Chia tay… Không phải là điều bình thường sao?”
Cô nhìn về phía cậu, vân mỉm cười: “Không phải cậu cũng đã từng từ bỏ rồi sao?”
Nói xong, cô phất tay: “Được rồi, nói mấy cái này chẳng có gì thú vị! Cậu trở về đi!”
Trương Sùng Quang nhìn cô.
Lực chú ý Hoắc Tây dường như đã dồn hết vào chú mèo kia, không nhìn cậu nữa.
Không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang rời đi.
Cửa chung cư bị mở ra rồi đóng lại.
Hoắc Tây có hơi ngơ ngẩn.
Trong phòng tống thống của khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B.
Lục Thước và Lục Huân trải qua đêm tân hôn ở đây.
Cho dù Lục Huân đang mang thai, cậu cũng có cách để cả hai đạt được vui sướng, nụ hôn lãng mạn hết lần này tới lần khác, đêm nay dường như không bao giờ kết thúc
Cô gái nhỏ trong lòng ngực cậu giống như một trái đào mọng nước.
Thướt tha cực kỳ.
Lục Thước nếm hết mọi sự dịu dàng trong đêm tân hôn.
Nửa đêm về sáng, Lục Thước nhận được một cuộc điện thoại, quản lý cấp cao của công ty gọi tới: “Tổng Giám đốc Lục, có một tin tức không tốt!”
Lục Thước phủ thêm áo tắm màu đen lên người: “Nói!”
Cậu vừa mới trải qua ba trong số những chuyện vui lớn nhất đời người, một là kết hôn, hai là sắp được làm bố, ba là sắp bóp chết được nhà họ Tư!
Quả thật Lục Thước đã bước tới đỉnh cao cuộc đời, vừa khí phách lại vừa hăng hái.
Quản lý cấp cao im lặng một lát mới nói: “Nhà họ Tư nhận được khoản đầu tư tám mươi tỷ.”
Lục Thước hơi híp mắt lại.
Tám mươi tỷ, đủ để nhà họ Tư khởi tử hồi sinh.
Cậu đè nặng giọng nói: “Điều tra được nguồn vốn bắt đầu từ đâu chưa?”
Quản lý cấp cao không dám nói!
Lục Thước đoán được một vài điều, ở cái thành phố B này, ngoại từ nhà họ Hoắc có thực lực đó cũng chỉ dư lại một người.
Trương Sùng Quang!
Cậu cần phải gặp Trương Sùng Quang một lần trước khi tám mươi tỷ chảy vào tài khoản của nhà họ Tư.
Lục Thước không đợi được tới sáng sớm.
Cậu vừa mặc áo sơ mi vừa gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Có rảnh thì gặp một chút!”
Giọng nói của Trương Sùng Quang rất bình tĩnh.
Rõ ràng vẫn đang đợi cậu: “Đêm nay là đêm tân hôn của cậu, sao lại muốn gặp tôi thế?”
Giọng nói Lục Thước lạnh băng: “Trương Sùng Quang, bây giờ còn giả vờ cũng chẳng có ý nghĩa gì! Nói đi, cậu dùng nhà họ Tư đế uy hiếp tôi, muốn thế nào?”
“Tôi nghĩ cậu cũng sẽ đoán được!”
Lục Thước cười lạnh: “Cậu cảm thấy Hoắc Tây sẽ chịu thua với cậu chỉ vì tôi sao? Trương Sùng Quang, chị của tôi không rẻ mạt như vậy, chị ấy thà rằng đế tôi đi xin ăn cũng sẽ không vì tôi mà bán đứng bản thân mình.”
Giọng nói của Trương Sùng Quang vẫn rất bình tĩnh: “Vậy chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ hiểu biết về cô ấy!”
Cậu dừng lại: “Tôi ở nhà, cậu tới đây đi!”
Lục Thước nghiến răng: “Tôi lập tức tới thăm hỏi Tống Giám đốc Trương!”
Trương Sùng Quang cười nhẹ rồi cúp điện thoại.
Lục Thước ném di động, lại thấy Lục Huân
đã tỉnh, cô cuộn trong chăn, khuôn mặt nhỏ có chút lo lắng: “Lục Thước, làm sao vậy?”
Lục Thước hôn cô an ủi: “Không có việc gì, công tỵ có chút việc, anh phải đi xử lý! Sáng sớm đưa bữa sáng về cho em!”
Lục Huân nghe thấy giọng nói của Trương Sùng Quang.
Cô không yên tâm: “Có phải anh định đi gặp Trương Sùng Quang không?”
Lục Thước do dự rồi gật đầu: “Cậu ta điên rồi! Chỉ vì ép Hoắc Tây mà lại đi liên thủ với nhà họ Tư.”
Lục Huân sửng sốt.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh ta không sợ Hoắc Tây bực mình, không sợ cậu đánh tiếp sao?”
Lục Thước gõ cái đầu nhỏ của cô một cái, cười khố: “Bây giờ cậu ta đã vô cùng giàu có! Bao nhiêu người phải nhìn sắc mặt cậu ta! Cậu dám làm như vậy, chỉ sợ cũng đã định được ăn cả ngã về không!”
Chỉ là không ngờ tới, chuyện tình cảm giữa Trương Sùng Quang và Hoắc Tây.
Con tốt lại là Lục Thước cậu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK