Cửa khép lại, bà cháu hai người đã có thể bắt đầu nói chuyện
Bà cụ nhìn xem sắc mặt của cháu gái, cảm thấy rất tốt.
Bà nói: “Bà thấy tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh dạo này rất thắm thiết.”
Ôn Noãn gật đầu: “Cũng không tồi!”
Bà cụ trầm tư, chợt nhớ tới quá khứ nhưng lại mau chóng vứt những thứ đó ra sau đầu.
Nói một hồi lâu, Ôn Noãn suýt nữa không nói được mục đích của chuyến đi này. Thế nhưng cũng may bà cụ mắt sáng như sao, cười nói: “Con nhóc này, bây giờ càng ngày cháu càng nghiêm túc! Giống như cậu của cháu vậy!”
Nhìn như đang oán giận thật ra lại rất yêu thương, còn có thưởng thức.
Tính tình của Ôn Noãn cũng giống Lục Khiêm.
Cũng đúng, bởi vì tính cách này mới khiến Hoắc Minh nguyện ý sống yên ổn.
Ôn Noãn cũng cười: “Sớm biết không thể gạt được bà ngoại!”
Cô nói hết mọi chuyện
Bà cụ Lục đánh vào tay cô một cái, cười mắng: “Cái này có gì mà khó xử! Chẳng qua chỉ là chuyện liên quan tới việc có công khai hay không mà thôi, hơn nữa buổi tối trong lúc ăn cơm bà cũng nhìn ra được, Hoắc Minh cũng đang tranh thủ dành vài thứ cho cậu của con!”
Trao đổi lợi ích chỉ cũng chỉ là sự nỗ lực bên ngoài mà thôi
Ôn Noãn yên lòng, cô cố ý chọc bà cụ vui: “Bà còn nói cháu giống cậu nữa chứ, cháu lại cảm thấy cháu giống bà ngoại, bà ngoại thông minh mới sinh được cháu!”
Tất nhiên lời nói này dễ bà cụ vô cùng vui vẻ.
Bà cụ lại nói: “Trong mấy đứa, Hoắc Tây là đứa thông minh nhất! Sùng Quang là đứa ổn định nhất.
Ôn Noãn suy tư một chút.
Cô nói nhỏ: “Minh cố ý để hai đứa nhỏ... Nhưng tóm lại cháu vẫn lo lắng, hai đứa đều quá mạnh mẽ, sau khi lớn lên chưa chắc đã thành đôi”
Bà cụ bảo cô bớt sầu, nói rằng con cái có phúc của con gái.
Ôn Noãn nói phải.
Chuyện này bàn xong, bà cụ cũng không giữ cô ở lại qua đêm.
Bà duỗi chân rồi nói: “Bà đây tay già chân yếu không linh hoạt, vẫn để Minh chăm sóc cháu ban đêm đi.”
Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh mới uống rượu xong.
Cực kỳ động tình!
Cô chơi xấu làm nũng, ngủ ở phòng bà cụ một đêm.
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh ngồi ở mép giường, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xám đậm.
Nhìn anh tinh thần phấn chấn.
Không hề nhìn ra tối qua anh đã uống say.
Ôn Noãn cảm thấy anh rất đẹp, dịch đầu tới, nhẹ giọng hỏi: “Uống nhiều mà sao vẫn dậy sớm vậy?”
Hoắc Minh sờ mặt cô.
“Ở địa bàn của Tổng Giám đốc Ôn, đương nhiên phải thể hiện tốt một chút!”
Ôn Noãn mềm mại nhẹ nhàng: “Mồm mép của anh càng ngày càng dẻo.
Hoắc Minh bật cười.
Một lát sau anh hỏi: “Dậy chưa? Bên ngoài có tuyết rơi, Minh Châu và bọn nhỏ đang ở bên ngoài chơi đấy.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô đang có thai, lười vận động.
Đúng lúc này quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, cô chủ, ông Cổ và cậu Cổ tới đây, muốn gặp.”
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh niết mặt cô: “Đều do em đưa tới! Cậu không ở nhà, để anh đi đón tiếp!”
Anh vội vàng rời đi.
Ôn Noãn lại đứng dậy, cô ngồi dậy, đưa tay chải chuốt mái tóc dài màu trà, suy nghĩ.
Cô đã gạt ông Cô sang một bên cũng được một thời gian, đã đến lúc nên gặp mặt.
Cô đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo, đi vào phòng khách.
Trên mặt Ông cố tràn đầy tươi cười: “Cháu gái, thân thể thế nào? Đã sắp sáu tháng rồi đúng không?”
Ôn Noãn hơi mỉm cười.
Người hầu bưng tổ yến lên, cô ăn uống không quá ngon miệng, chỉ uống nửa chén.
Hoắc Minh tự mình làm bữa sáng cho cô.
Cô mới ăn thoải mái hơn một ít.
Cố Vân Phàm vẫn ở bên cạnh nhìn, cậu ta rất kinh ngạc, bởi vì trong tưởng tượng của câu ta, Ôn Noãn và Hoắc Minh ở bên nhau cũng không khác gì những cuộc sống trong giới nhà giàu khác, há mồm chờ cơm, duỗi tay chờ đồ, đeo đủ loại trang sức châu báu quý giá.
Cậu ta không thể ngờ được, ngay cả một phần bữa sáng mà Hoắc Minh cũng phải tự tay làm cho cô.
Cậu ta tự nhận mình không làm được!
Nhận thức được điều này tóm lại vẫn khiến người ta không được thoải mái.
Tình cảm mà Cố Vân Phàm dành cho Ôn Noãn bỗng trở nên không được tự nhiên, cùng đi kèm với cảm giác biết rõ mình không xứng có được.
Mấy thứ tình cảm này nọ của cậu ta, Ôn Noãn cũng không để ý.
Cô bàn bạc cụ thể với ông Cố, đơn giản là muốn có dự án kia.
Cao thủ so chiêu, én bay không dấu.
Ôn Noãn im lặng không nhắc tới chuyện dìu dắt Cố Vân Phàm, cô mỉm cười: “Thật sự là vì tôi đang mang thai, chuyện thương trường tôi cũng không còn để ý nhiều như trước.”
Ông Cố không khỏi mất mát.
Nhưng vẫn ở lại ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh và ông Cổ có việc làm ăn muốn bàn, Ôn Noãn tản bộ dưới ánh nắng, ở đây có một vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng.
Ôn Noãn cầm kéo, cắt một bó hoa hồng màu sâm panh.