Hoắc Tây không nói gì.
Lâm Tòng cười khổ, anh ta nhìn quần áo trên người mình, vừa cũ vừa nát.
Anh ta và Hoắc Tây là người của hai thế giới.
Rút một điếu thuốc ra, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cất đi.
Anh ta lên tiếng: “Có thể mượn cô ít tiền không?”
Hoắc Tây khá bất ngờ, không phải bất ngờ vì Lâm Tòng khó khăn, mà bất ngờ vì anh ta lại nói với mình.
Lâm Tòng nhận ra ánh mắt cô, tự giễu nói: “Cô là người bạn giàu nhất mà tôi tiếp xúc! Hoắc Tây, nói thật, là Thẩm Thanh Liên mắc bệnh, bệnh không chữa được! Khám không được, nhưng có tiền thì có thể để cô ấy đi thoải mái hơn chút, bây giờ cách gì tôi cũng không có, chỉ hy vọng tiễn cô ấy đi yên on!"
Anh ta bỗng cúi đầu: “Tôi có lỗi với tất cả mọi người, nếu có thể đối xử tử tế được với một người, cũng xem như là làm chuyện tốt vậy!”
Hoắc Tây không dám đồng ý bậy bạ với anh ta.
Lâm Tòng cười nhạt: “Có cho mượn hay không đây? Tôi đã từng mượn Trương Sùng Quang, ngay cả mặt mũi anh ta cũng không gặp được, hay nói là đến cả thư ký của anh ta cũng không gặp được! Bây giờ anh ta làm ăn phát đạt rồi, cô quay về bên cạnh anh ta cũng không có gì kỳ lạ!”
Hoắc Tây không muốn giải thích.
Nhưng chuyện mượn này này, thì cô cũng đồng ý.
Không phải cô là thánh mẫu, mà là vì nhà họ Lâm bị Trương Sùng Quang hạ bệ, Hoắc Tây không thích dồn người khác đến đường cùng, cô ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
“Trên người tôi không có nhiều tiền mặt, đến ngân hàng đối diện đi!”
Lâm Tòng khế ngây người.
Anh ta không ngờ, Hoắc Tây sẽ thoải mái như vậy.
Hoắc Tây không nói gì, cô đi đến máy rút tiền đối diện bệnh viện, rút ra hai trăm nghìn tệ trong thẻ đưa cho Lâm Tòng, còn về chuyện cám ơn hay không thì cô không quan tâm.
Tiền của nhà họ Hoắc, có mười đời cũng dùng không hết, hai trăm nghìn cũng không tính là gì.
Lâm Tòng nhìn xấp tiền kia.
Anh ta có chút cảm khái, anh ta nghĩ, Hoắc Tây không phải đồng tình anh ta mà là xem thường anh ta.
Anh ta cũng từng xem như là công tử nhà giàu, nhưng vì Thẩm Thanh Liên mà đem cả gia tộc của bố mẹ làm mất sạch, đến cuối cùng anh ta còn muốn từ bỏ tôn nghiêm, đi mượn tiền người ta.
“Hoắc Tây, có phải tôi vô dụng không?”
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Anh không vô dụng! Anh chỉ là tại mềm, bị chủ nghĩa đàn ông che mờ, nhưng chỉ cần anh bớt tính anh hùng lại, tôi nghĩ nhà họ Lâm cũng không đến nỗi sụp đổ như vậy.”
Đó là những gì cô nói được.
Lúc cô rời khỏi ngân hàng về bệnh viện, ánh mặt trời chiếu trên người cô, Lâm Tòng nhìn mà ánh mắt cũng chua sót.
Anh ta khàn giọng nói: “Hoắc Tây, cám ơn cô!”
Hoắc Tây xua tay.
Thật ra, tính ra thì Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên là vật hy sinh trong chuyện tình cảm của cô và Trương Sùng Quang, cô và Trương Sùng Quang không bị tổn hại gì, nhưng hai người họ lại giày vò lẫn nhau đến nước này.
Cô thở dài.
Rốt cuộc Lâm Tòng không đủ nhẫn tâm như Trương Sùng Quang.
Nếu như có nửa phần, thì nào đến nỗi như hôm nay.
Lầu hai bệnh viện, Trương Sùng Quang đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh tượng đó.
Lâm Tâm tìm Hoắc Tây mượn tiền, tiền đó dùng làm gì đương nhiên anh biết, anh nghĩ, Lâm Tòng có thể rất ngại nói cho Hoắc Tây, vợ chồng bọn họ gần như không có gì riêng tư, người của Trương Sùng Quang cử đi luôn luôn quan sát bọn họ.
Anh không ngờ, Hoắc Tây lại cho mượn.
Trong lòng cô, Lâm Tòng cũng xem như là bạn sao?
Anh đối phó với bạn cô, trong lòng cô có phải sẽ trách anh không?
Cô và Lâm Tòng, sẽ còn tiếp xúc với nhau không?
Ống quần bị kéo nhẹ, anh cúi đầu, nhìn Miên Miên.
Miên Miên muốn anh ôm, cũng muốn nhìn mây bên ngoài, nói mây rất đẹp.
Trương Sùng Quang nhìn gương mặt nhỏ ngây thơ của con gái, gương mặt u ám mới dần nhạt bớt, đợi đến lúc Hoắc Tây quay về, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thành thục dịu dàng.
Anh đưa giấy tờ của Miên Miên: “Tình hình vẫn tốt!”
Hoắc Tây cầm lấy xem kỹ càng, cô nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng ôm Miên Miên khẽ hôn.
Miên Miên cũng hôn cô.
Trương Sùng Quang lát nữa phải họp ở Tây Á, lúc ngồi trên xe, anh thắt dây an toàn nói: “Em với Miên Miên đến công ty đi! Buổi trưa họp xong, anh đưa hai người đi ăn cơm.”
Miên Miên vỗ tay: “Bố muốn hẹn hò với mẹ.”
Hoắc Tây không nhịn được bật cười: “Học ở đâu ra vậy?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn cô sâu thẳm: “Vậy em có đi không? Chúng ta đi ăn đồ Pháp, nhà hàng đó cũng có thức ăn cho trẻ em không tệ. Đúng... Chính là nhà hàng mà mẹ em mở, em không muốn đánh đàn piano sao?”
Hoắc Tây nhớ lại chuyện cũ, lạnh nhạt nói: “Không muốn đàn!”
Trương Sùng Quang khởi động xe, đánh lái rời khỏi bệnh viện, anh lại cười: “Chuyện cũ năm nào rồi, vẫn còn nhắc nữa! Thật ra cô ấy đàn không hay bằng em!”
Hoắc Tây ngây người một lát.
Cô hiểu, Trương Sùng Quang nhắc đến Thẩm Thanh Liên, ít nhiều đều có ý thăm dò.
Xem xem cô có giận hay không.
Nhưng mà thật ra, lúc này nhắc đến, cô cũng không có suy nghĩ gì.