Hoắc Tây không phủ nhận, đợi anh quấn băng xong thì rút tay lại.
Cô dựa lưng vào ghế, im lặng ngồi không lên tiếng.
Trương Sùng Quang cũng vậy.
Bên trong xe khá tối, thỉnh thoảng đèn xe phía đối diện rọi vào trong xe, chiếu vào khuôn mặt hai người… lúc sáng lúc tối.
Không ai thấy được vẻ mặt của đối phương.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Trương Sùng Quang quay sang nói: "Xuống xe đi! Bác sĩ sẽ quấn băng cho em kỹ hơn."
Tài xế và thư ký Tần đều xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại Hoắc Tây và Trương Sùng Quang. Hoắc Tây ngồi yên, lúc Trương Sùng Quang định gọi cô lần nữa thì cô mở miệng: "Trương Sùng Quang, đau không?"
Khi nằm một mình ở bệnh viện chịu phẫu thuật, đau không?
Khi em bỏ đi, không thể cử động bị bắt ở lại phòng bệnh, đau không?
Khi ngồi trên xe lăn thấy em, đau không?
Khi Hoắc Tây hỏi câu này, giọng nói cô trở nên run rẩy, thậm chí… cô còn muốn vuốt ve bên chân bị thương của anh. Cô muốn nhìn xem vết thương của anh nghiêm trọng cỡ nào.
Cả người Trương Sùng Quang căng cứng.
Dường như anh đã phát hiện ra điều gì, quay sang nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lát sau, anh nói lớn: "Thư ký Tần, đưa cô ấy đi vào đi!"
Thư ký Tần đang ở bên ngoài thổi hơi lạnh, nghe anh nói như vậy liền ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã thấy Trương Sùng Quang mời Hoắc Tây xuống xe, thái độ của anh trở nên lạnh lùng, hơi quay đầu ra hiệu tài xế lên xe.
Hoắc Tây đứng bên ngoài xe trong trời gió đêm lồng lộng.
Dõi theo anh.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe RV màu đen từ từ rời đi trước mắt cô.
Thư ký Tần cảm thấy có lỗi, tiến lên trước một bước, "Luật sư Hoắc, thật ngại quá, Tổng Giám đốc Trương gần đây… tính cách anh ấy hơi kỳ lạ, tôi thấy anh ấy đến thời kỳ mãn kinh sớm rồi."
Hoắc Tây cúi đầu chăm chú nhìn miếng băng gạc trên bàn tay.
Đã không còn chảy máu nữa.
Cô yên lặng nhìn, đôi mắt ánh lên lửa nhiệt, nhẹ giọng nói: "Không cần băng bó lại đâu, như vậy là ổn rồi!"
Cô giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, mở cửa ngồi vào xe.
Thư ký Tần đứng giữa gió trời cuồn cuộn, cô ấy nghĩ có một người điên rồi giờ đến hai người điên.
Khi cô ấy báo lại với Trương Sùng Quang, cô ấy tưởng anh sẽ trách mắng mình, nhưng không ngờ Tổng Giám đốc Trương chỉ lạnh nhạt nói ”đã biết.”
Thư ký Tần càng mơ hồ không hiểu gì cả.
…
Hoắc Tây không quay về biệt thự nhà họ Hoắc mà về căn hộ đứng tên cô.
Đêm dài người tĩnh lặng.
Cô không bật đèn, cứ đứng trong bóng tối, thậm chí còn không thay váy dự tiệc… Cô đốt một điếu thuốc lá dành cho nữ, không hút, chỉ để nó từ từ cháy.
Việc phát hiện ra chân tướng đã gây tác động rất lớn với cô.
ù thế nào thì cô vẫn chỉ là một người bình thường, quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến cô không thể nào xông xáo như lúc trẻ.
Cô cần phải cân nhắc rất nhiều chuyện.
Gia đình, hôn nhân, con cái… đây là những việc cô phải suy xét khi đưa ra sự lựa chọn.
Đêm ngày càng sâu.
Cho đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện phía đường chân trời, Hoắc Tây dập tắt điếu thuốc lá cuối cùng… Cô lấy di động gọi điện cho trợ lý, khi máy được kết nối cô khẽ hỏi: "Tai nạn xe năm trước, có phải Trương Sùng Quang bị thương rất nặng đúng không? "
Trợ lý vốn còn đang mơ ngủ, vừa nghe mấy lời cô nói liền tỉnh giấc.