An Nhiên nhìn bữa sáng trên tay, ngây ngẩn cả người.
Cô đương nhiên biết ai là người ở trong phòng tổng thống của khách sạn đối diện, là Hoắc Doãn Tư.
Sao không ăn bữa sáng của khách sạn năm sao mà lại gọi đồ ăn ngoài?
Bà chủ đắc ý nói: “Hoành thánh của tiệm tôi ngon có tiếng đấy.”
An Nhiên định nhờ bà chủ chuyển lại cho mình, nhưng người ta nói đưa đồ xong còn có việc bận, An Nhiên chỉ có thể xách cái túi nhỏ đi sang khách sạn đối diện.
Lễ tân ở tầng một nhìn thấy cô, cười nói: “Đưa bữa sáng cho khách ở đây ạ? Cô để ở đây đi!”
An Nhiên cũng không muốn gặp Hoắc Doãn tư.
Cô ừ một tiếng: “Phiền các cô đưa cho ngài Hoắc ở tầng cao nhất!”
Tổng Giám đốc Hoắc ở phòng Tổng thống?
Mắt cô gái lễ tân sáng rực lên, lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, thư ký Nghiêm Cầm túi giặt quần áo xuống tầng, không ngờ lại gặp được An Nhiên. Mới sáng sớm ra, thư ký nghiêm không chịu nổi kích thích này, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “An Nhiên?”
An Nhiên cũng hơi giật mình.
Môi cô giật giật, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị Nghiêm.”
Thư ký Nghiêm không hổ là người dày dạn kinh nghiệm trong công việc.
Chị phản ứng lại rất nhanh, đặt túi giặt quần áo xuống quầy lễ tân, dặn dò mấy câu rồi nhìn An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Đi lên với chị đi! Tổng Giám đốc Hoắc đang đợi bữa sáng đấy.”
An Nhiên cắn môi.
Cô đưa cái túi cho thư ký Nghiêm: “Chị Nghiêm mang lên giúp em đi! Em… Tổng Giám đốc Hoắc sẽ không muốn gặp em đâu.”
Tối qua đã cãi nhau tới mức đó mà.
Cô nghĩ, có lẽ cả đời này Hoắc Doãn Tư cũng không muốn nhìn thấy cô nữa nhỉ?
Mặc dù thư ký Nghiêm không biết chi tiết về chuyện của hai người họ nhưng cũng đoán được đại khái… Chị rất hiểu Tổng Giám đốc Hoắc, xuất thân hiển hách như vậy nên kiêu ngạo đã quen, lại bị một cô gái nhỏ đùa giỡn, cảm thấy mất hết sĩ diện mà thôi.
Nhưng trong lòng chắc chắn không chịu buông tay.
Nếu buông, sao có thể còn hút thuốc, sao có thể còn lên cơn sốt chứ!
Thư ký Nghiêm nở nụ cười, chị cười cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vai An Nhiên: “Tổng Giám đốc Hoắc là Tổng Giám đốc Hoắc, chị Nghiêm là chị Nghiêm! Sao nào, lâu rồi không gặp, em không có chuyện nhỏ gì muốn chia sẻ với chị hả? Chị lái xe cả đêm, ban ngày còn định cùng Tổng Giám đốc Hoắc đi thăm thú đó đây, An Nhiên em quen thuộc với nơi này, cho chị Nghiêm mấy gợi ý đi.”
An Nhiên không tiện từ chối.
Bản thân cô đã không giỏi ăn nói, chưa kể đối phương lại còn là người dày dạn kinh nghiệm như vậy.
Thư ký Nghiêm nói mấy câu rồi dẫn người vào thang máy.
Mặc dù nói nói cười cười như vậy, nhưng thư ký Nghiêm dù sao cũng là một người mẹ, chị có thể nhìn ra được những gì An Nhiên đã trải qua rất tồi tệ, có lẽ cô bé này là kiểu người ngốc nghếch đáng yêu không được thông minh cho lắm.
Nếu suy nghĩ thoáng hơn một chút, chỉ dựa vào sự yêu thích của Tổng Giám đốc Hoắc thì cô đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng từ lâu.
Thư ký Nghiêm thở dài trong lòng.
Chớp mắt đã lên tới tầng cao nhất, An Nhiên cương quyết không chịu đi vào, cô nhỏ giọng nói với thư ký Nghiêm: “Một suất hoành thánh mười hai tệ, cộng thêm phí đóng gói và giao hàng, tổng cộng là mười lăm tệ.”
Thư ký Nghiêm đã mở cửa.
Chị nói rất tự nhiên: “Thật không khéo, cả điện thoại và ví tiền đều ở trong phòng! An Nhiên em vào lấy đi!”
An Nhiên hạ giọng: “Em đợi ở cửa!”
Thư ký Nghiêm cười: “Em sợ đụng mặt Tổng Giám đốc Hoắc phải không?... Ngài ấy đang ốm sốt rồi, chị đã sờ thử một chút, chắc phải khoảng ba mươi chín độ! Haiz, điều kiện chữa bệnh ở đây không tốt lắm, lỡ đâu đầu của Tổng Giám đốc Hoắc bị nóng tới mơ hồ thì làm sao bây giờ, ngài ấy còn chưa kết hôn đâu, cũng chưa để lại đời sau cho nhà họ Hoắc.”
An Nhiên:….
“Vào đi! Ngài ấy đang ngủ rồi!”
An Nhiên chỉ có thể theo vào, nơi này xa hoa sang trọng giống y như trong tưởng tượng của cô, thế nhưng vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn với một tia mùi hương cơ thể của đàn ông.
Là mùi hương của Hoắc Doãn Tư.
Mùi hương kia thực sự khiến cô ngửi thấy mà muốn khóc.
An Nhiên rất mất tự nhiên, thư ký Nghiêm đưa tiền cho cô xong rồi khẽ hỏi: “Em không muốn đi xem Tổng Giám đốc Hoắc một cái sao? Nếu chị không nhìn sai, em cũng thích Tổng Giám đốc Hoắc đúng chứ, mặc dù không còn tình cảm nhưng tình nghĩa vẫn còn đó mà. Tổng Giám đốc Hoắc đối xử với em không tệ, ít nhất thì chị chưa từng thấy ngài ấy quan tâm tới cô gái nào như em!”
Thư ký Nghiêm nói vô cùng tha thiết.
Khiến An Nhiên cảm thấy mình mà không đi xem một cái thì không phải là người mà là loài cầm thú vong ân phụ nghĩa.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi vào.
Hoắc Doãn Tư đang ngủ.
Nhưng quả thật nhìn cậu rất không thoải mái, gương mặt tuấn tú hiện lên màu hồng nhạt, rất gợi cảm.
An Nhiên rất hiếm khi có thể nhìn cậu như vậy.
Cậu rất đẹp trai, nhưng bình thường cô không dám nhìn, bởi vì chỉ cần đối diện với ánh mắt của cậu là chân cô mềm nhũn.
Mà lúc này, cô lại có được cơ hội ấy.
Cô không kìm lòng được nửa quỳ xuống sàn, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ trên gối trắng của cậu… Đẹp trai thế này, cậu chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm trắng cũng đủ hoàn hảo rồi.
An Nhiên vẫn nhớ rõ bản thân mình là ai.
Trên người cô lúc này thậm chí còn đang mặc chiếc áo phông trắng của quán đồ ăn sáng.
Cô cảm thấy mình và cậu giống như hoàng tử và cô bé Lọ Lem vậy, tất cả những gì xảy ra giữa cậu và cô đều là do cô trộm được mà có, qua nửa đêm là chúng sẽ biến mất.
Trong phòng ngủ rộng rãi im lặng không tiếng động.
Cô không kìm lòng nổi mà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cậu, cô nhớ rõ nơi này mềm mại thế nào, nóng bỏng ra sao, lại xâm chiếm cô đáng ghét thế nào.
Thế nhưng, cô vẫn thích cậu.
Mắt cô hơi nóng lên, rất muốn hôn cậu một cái, chỉ một cái thôi.
An Nhiên nghiêng người, đôi môi chạm lên môi cậu, chỉ một giây sau cô đã muốn tách ra, thế nhưng cô vừa lùi lại thì gáy đã bị người ta giữ lấy, sau đó cô bị người ta đè xuống dưới thân mình.
Hoắc Doãn Tư đang ốm, toàn thân đều nóng bỏng.
Trong lúc cọ xát, hai vạt áo tắm đã hoàn toàn bung ra, để lộ cơ thể rắn chắc của nam giới.
An Nhiên quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, không dám nhìn.
Giọng cô nhẹ nhàng run lên: “Buông ra!”
“Buông em ra? Không phải chính em tự đưa mình tới sao?” Giọng Hoắc Doãn Tư khàn tới mức gần như không nghe thấy tiếng, đôi mắt đen của cậu hiện lên một chút nóng bỏng, chăm chú nhìn cơ thể đang nằm dưới thân mình, như thể muốn một miếng nuốt trọn cô xuống bụng: “Tôi đã nói gì nhỉ? Tôi nói, đừng gặp lại tôi nữa!”
An Nhiên hơi sợ hãi.
Những chuyện đã xảy ra tối qua, chỉ nghĩ lại cũng khiến cô run rẩy.
Cô chần chờ vươn tay đặt lên vai cậu, định đẩy cậu ra xa.
Thế nhưng cậu vẫn hoàn toàn bất động, chẳng những bất động, cậu còn càng lúc càng đè xuống sát hơn, đến cuối cùng, hai cơ thể trẻ trung sát vào nhau, chỉ sau một vài động tác, quần áo trên người cô đã bị đẩy xuống cuối giường.
“An Nhiên, đây là do em tự chuốc lấy!”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, hôn lên môi cô, cũng giữ chặt lấy tay cô, mười ngón đan xen.
Cậu ngang ngược tới mức hoàn toàn không cho phép phản kháng.
Tối hôm qua, cậu đã buông tha cho cô một lần, không ngờ cô vẫn còn dám mon men lại gần cậu.
Toàn thân cậu bây giờ đều tràn ngập tức giận và ham muốn tình dục đang kêu gào muốn được giải phóng, mà cậu cũng làm đúng như vậy… Mặc cho cô có rên rỉ cầu xin thế nào, cậu vẫn cô thật chặt, dứt khoát chiếm lấy cô.
Cậu hôn cô, hôn rất dịu dàng, chặn lại những tiếng rên rỉ của cô.
Thời gian như ngừng lại.
Đôi mắt đầy ắp tình cảm nồng đậm không thể gạt bỏ của cậu chăm chú ngắm nhìn từng đường nét của cô, đồng thời cũng thong thả nhưng kiên định biến cô thành của mình.
Đây là lần đầu tiên của An Nhiên.
Phát hiện này mang theo một cơn sóng dâng trào, gột rửa cả thể xác và tâm hồn của đối phương.
Cậu cũng vậy, chưa từng có một người phụ nữ nào. Trong hoàn cảnh như vậy, ngay trong căn phòng tổng thống này, khi cậu đang ốm, khi cô đang khó chịu, họ đã trao lần đầu tiên của mình cho đối phương một cách vội vàng mà nồng nhiệt.
An Nhiên khóc, mũi cô đỏ ửng lên, sau đó lại không nhịn được mà ôm lấy cổ cậu.
Cô gọi tên cậu, Hoắc Doãn Tư.
Doãn Tư vẫn luôn nhìn cô, giống như yêu cô, hoặc lại giống như hận cô, càng giống như không biết phải làm thế nào với cô mới tốt. Cậu do dự suy nghĩ thật lâu, vậy nên cuộc làm tình này cũng kéo dài vô cùng…
Cũng không ai quan tâm có thoải mái hay không, thoải mái tới mức nào.
Chỉ biết là, họ đang ở bên nhau.
Cuối cùng, khi Hoắc Doãn Tư tỉnh táo lại, cậu đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên, cho cô một nụ hôn sâu.
Cậu không những hôn cô, mà còn ép cô phải đáp lại mình.
Quần áo còn sót lại trên người cũng bị ném xuống sàn từng mảnh một, cuối cùng, hai cơ thể trần trụi không ngừng dây dưa, lại là một trận dữ dội…
Thư ký Nghiêm nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền lặng lẽ đóng cửa lại.
Chị đứng ở cửa nghe một lát.
Trố mắt nghẹn lời!
Chị lại lo lắng, bây giờ Tổng Giám đốc Hoắc đang sốt, thực ra không thể vận động mạnh, lỡ như gặp chuyện gì không may thì chị có mười cái mạng cũng không đề nổi, thế nhưng bây giờ mà bảo chị đi ngăn cản, chị nghĩ chị sẽ chết ngay tại chỗ.
Cuối cùng, chị lựa chọn đứng ngoài canh giữ.
Một lát sau, bác sĩ của khách sạn cũng tới, muốn đến khám cho Tổng Giám đốc Hoắc, thế nhưng tiếng động truyền ra từ phòng ngủ chính cũng khiến anh ta bất ngờ kinh hãi.
Người ở thành phố lớn toàn chơi vui vậy hả?
Khuôn mặt già của thư ký Nghiêm nóng như phải bỏng, thế nhưng vẫn phải cố kéo ra một nụ cười đầy chuyên nghiệp: “Tổng Giám đốc Hoắc của chúng tôi và bạn gái không được gặp nhau đã lâu, khó tránh khỏi hơi nhiệt tình. Hay là anh cứ để lại một hộp thuốc hạ sốt, lát nữa tôi sẽ đưa cho Tổng Giám đốc Hoắc!”
Bác sĩ muốn còn không được.
Anh ta lập tức để thuốc lại, nhanh chóng bỏ chạy.
Thư ký Nghiêm tiễn người đi rồi đặt thuốc lên bàn trà, để lại một tờ giấy ghi chú rồi rời đi trước.
Dù sao cũng có An Nhiên ở đây rồi.
……
Trong phòng ngủ tràn ngập sắc xuân.
Hoắc Doãn Tư làm hai lần, sau khi làm xong thì cảm giác nóng cháy cũng vơi đi, không còn khó chịu nữa, còn muốn ăn một chút gì đó.
Cậu ôm lấy người từ phía sau, hôn lên bờ vai gầy của cô.
Nói chung thì đàn ông đều có chút thói hư tật xấu, Hoắc Doãn Tư cũng không ngoại lệ. Cậu rất tức giận với An Nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, chỉ riêng chuyện này đã gạt bỏ phân nửa cơn tức giận của cậu…
Cậu khàn giọng nói: “Nếu em đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Ý của cậu là kết hôn.
An Nhiên hiểu được ý cậu, trong lòng cô cảm thấy hơi hỗn loạn, thật ra cô rất muốn đồng ý với cậu.
“Sao vậy? Không muốn ở bên tôi?”
Thái độ của cậu xoay chuyển một trăm tám mươi độ, không cứng rắn như tối qua, cũng không còn thích đùa bỡn cô như trước đây, mà dịu dàng nhưng không cho phép từ chối giống như mọi người đàn ông đối với người phụ nữ.
Hoắc Doãn Tư có thể chắc chắn, An Nhiên thích cậu.
Vừa rồi, khi hai người họ làm chuyện đó, phản ứng của cô không thể đánh lừa cậu.
Cho nên lúc này cậu tràn đầy kiên nhẫn.
Cậu kéo cô vào lồng ngực mình, xoay người cô lại, một tay giữ lấy gáy cô, hôn môi với cô.
Một người đàn ông vừa được vượt rào, tóm lại là vẫn rất tham ăn.
Cậu thấp giọng hỏi cô có đau không.
An Nhiên khẽ cắn môi, thế nhưng cậu không thể kiềm chế nổi trước dáng vẻ này của cô, bèn không thèm quan tâm mà kéo cô vào lòng mình, dịu dàng chuyển động…
Suốt cả buổi sáng, An Nhiên đều bị vây trên giường của cậu.
Cũng may mà thư ký Nghiêm đã xuống tầng, xin nghỉ giúp cô, còn vô cùng quan tâm mà trò chuyện với bà chủ một lúc lâu.
Trưa đến.
An Nhiên thức dậy trên giường, bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, thấy Hoắc Doãn Tư đã thay quần áo chỉnh tề, ngồi trên sô pha, trên chiếc bàn trà trước mặt đặt một cuốn sổ ghi chép, có vẻ đang làm việc.
Nghe thấy tiếng động, cậu nhấc mắt: “Dậy rồi à?”
An Nhiên nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại cô, hiển nhiên là muốn cô cho mình một câu trả lời.
Toàn bộ sự kiên nhẫn đời này của Hoắc Doãn Tư đều dành cho cô.
An Nhiên phát hiện mình không thể từ chối cậu.
Cô do dự một chút, nói: “Tôi muốn có thời gian suy nghĩ!”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Được, tôi cho em thời gian suy nghĩ! Trưa rồi, tôi đã gọi đồ ăn, ăn cùng nhau nhé?”
“Tôi còn phải đi làm.”
“Thư ký Nghiêm đã xin nghỉ cho em rồi! Hơn nữa, hôm nay em vẫn còn xuống được giường hả?”
Hoắc Doãn Tử nói dứt lời, cười một tiếng rất nhẹ, cuối cùng cậu đứng dậy, đi tới trước giường, hai tay chống xuống hai bên sườn cô, chăm chú nhìn cô từ trên cao, còn cọ cọ chóp mũi cao thẳng của mình lên mũi cô.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu khiến cho An Nhiên mặt đỏ tim đập.
An Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy mình không có gì tốt!”
Cô hoàn toàn không có điểm nào xứng với cậu, vậy nên sau khi hai người xảy ra quan hệ, cô thậm chí còn hèn mọn nói: “Thực ra anh không cần phải chịu trách nhiệm đâu! Đều… Đều là nam nữ trưởng thành cả rồi, thật sự không cần chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư có chút sâu không lường được.
An Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, là độ tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Cô và Tân Bá Lai quen nhau từ nhỏ, còn là người yêu, vậy mà đến bây giờ cô vẫn còn lần đầu tiên, chứng tỏ cô là kiểu người khá truyền thống.
Thế nhưng bây giờ cô lại nói với cậu, đều là nam nữ trưởng thành cả rồi, không cần chịu trách nhiệm?
Cô là ngốc hay là ngớ ngẩn vậy?
Hoắc Doãn Tư không quá thích dỗ cô, cậu càng thích nhìn dáng vẻ rối rắm của An Nhiên hơn, thế nhưng hiện tại cậu lại không muốn như vậy, cậu muốn nghiêm túc, chân thành làm rõ vấn đề này với cô, ít nhất thái độ của cậu với cô rất nghiêm túc, rất bình đẳng.
Về phần chút thú vui bắt nạt cô đầy xấu xa kia có thể để dành sau khi kết hôn.
Trên thực tế, chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.
Có lẽ chính bởi vì thứ gọi là tình yêu này, không thể giải thích được.
Cậu cũng không có ý định tìm hiểu đến cùng về vấn đề này.
Hoắc Doãn Tư là kiểu người thiên về hành động, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm với An Nhiên, tất cả những chuyện liên quan tới cô ở đây sẽ đều do thư ký Nghiêm xử lý.
Cậu ngồi dựa vào đầu giường, ôm cả cô và chăn vào lòng.
Cậu vừa ôm cô vừa bấm điện thoại nội bộ của khách sạn, gọi rất nhiều đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ ửng, cậu còn cố ý nói bên tai cô: “Tôi đói rồi!”
Cậu áp sát vào cô.
Toàn thân cô gần như dựa vào vai và cổ cậu, chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy đường quai hàm hoàn hảo của cậu, hơn nữa, cô còn có thể ngửi thấy mùi thương dễ chịu trên người cậu… Tất cả của Hoắc Doãn Tư đều đẹp tới mức tỏa sáng.
An Nhiên chợt thấy hơi hoảng hốt.
Mình thực sự có thể có được người này sao?
Có phải nếu cô dũng cảm hơn một chút, có phải nếu cô chấp nhận xuất thân nghèo khổ của mình, có phải nếu cô không thèm quan tâm tới ánh mắt của những người khác, là cô có thể đứng bên cạnh Hoắc Doãn Tư, chỉ cần cô đối xử với cậu thật tốt, vậy… Vậy là cô đã xứng đôi với cậu rồi?