Hoắc Chấn Đông bên kia còn đang mở hội nghị.
Vừa nghe vậy đã không bình tĩnh.
Cái gì cơ?
Ôn Noãn lại mang thai?
Ông ấy tính, trong nhà đã có bốn đứa bé rồi, bây giờ lại thêm một đứa là thành năm! Xem ra Sùng Quang đến nhà cũng khá tốt, mang đến vận may cho nhà bọn họ...
Hoắc Chấn Đông lập tức đã đưa ra quyết định: “Ôn Noãn mang thai, cần có người chăm sóc! Như vậy, con đưa tất cả vợ con đến trong nhà đi, bố và mẹ con mỗi ngày đều hầu hạ cơm ấm canh ngọt, Hoắc Tây và Sùng Quang cũng không cần con nhọc lòng, con cũng chỉ cần kinh doanh Tây Á và Hoắc thị cho tốt là được.”
Hoắc Minh bật cười: “Bố à, là bà xã con mang thai đấy.”
Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Nó cũng là con dâu của tao mà! Tao thương Ôn Noãn còn không được sao!”
Hoắc Minh cúi đầu, nhẹ nhàng nhéo mặt vợ: "Vợ yêu của con, tự mình con chăm sóc.”
Nói rồi, anh cúp điện thoại.
Hoắc Chấn Đông bên kia tức điên.
Chà, vợ yêu mang thai, ghê gớm nhỉ!
Nhưng tức giận xong, ông ấy lại nở nụ cười... Minh rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ người chồng rồi!
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về nhà.
Hắn không muốn tới công ty, chỉ muốn ở cạnh vợ mình, nhưng Ôn Noãn không cho.
“Cũng không phải chuyện gì mới mẻ, anh tới công ty đi!”
Hoắc Minh ôm cô lên sô pha, mở lò sưởi tới nhiệt độ vừa phải rồi mới yên tâm. Người giúp việc trong nhà đại khái cũng đã đoán được có tin vui, đồng loạt tới chúc mừng Hoắc Minh.
Hoắc Minh hào phóng phát lì xì.
Mặt trời mùa đông ấm áp.
Ôn Noãn cầm một cốc sữa bò nóng, nhìn Hoắc Minh đang dặn dò người giúp việc làm việc ở bên ngoài, sau đó hắn đi tới bãi giữ xe, chỉ là lúc mở cửa xe ra, anh lỡ đãng quay đầu lại, vừa hay đụng trúng ánh mắt của Ôn Noãn.
Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù cả hai đều không nói gì.
Nhưng trong bụng cô đang mang thai đứa con của hắn, như vậy cũng đã đủ ngọt ngào.
Lúc hoàng hôn, Hoắc Minh đưa Hoắc Tây và Sùng Quang trở về, lúc xuống xe, Tiểu Sùng Quang xuống xe trước, sau đó còn đỡ Hoắc Tây.
Hoắc Minh đóng cửa xe, im lặng quan sát.
Ngay lập tức, hắn đi theo hai đứa trẻ bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh chất đầy đủ loại quà tặng và thuốc bổ quý hiếm, Ôn Noãn đang kiểm tra rồi cho người giúp việc mang vào trong nhà kho.
Hoắc Minh cởi áo khoác ra, thuận tiện hỏi: “Có rất nhiều người tới à?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Chỉ có bố mẹ và Minh Châu tới! Mang theo rất nhiều đồ.
Cô nói tiếp: “Đừng tiết lộ tin tức em mang thai ra ngoài, tránh cho mọi người lui tới.”
Hoặc Minh nhìn dáng vẻ rủ mày khép mắt của cô, không nhịn được ôm lấy eo cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Vợ nói đúng, phụ nữ mang thai không nên vất vả.”
Ôn Noãn cảm thấy có phần không được tự nhiên.
Trong nhà vẫn còn ba đứa bé, hắn làm nhưng vậy không chút kiêng kị, lỡ như bọn chúng học theo thì phải làm sao.
Hoắc Minh cười.
Hắn đi qua ôm lấy Doãn Tư, đứa nhóc này có dáng vẻ rất đẹp, trắng trẻo mềm mại.
Trong lòng Hoắc Minh đang nghĩ: Vẫn nên sinh một đứa con gái thôi!
Ngoại hình giống Ôn Noãn, tốt nhất tính cách cũng giống Cô.
Tiểu Hoắc Tây nhìn bố mình, lại nhìn sang mẹ mình, cô bé dường đại khái đã đoán ra được điều gì đó, thế là cô bé chạy qua, nhẹ nhàng sờ lên bụng mẹ mình, cẩn thận hôn lên.
Ôn Noãn cúi đầu, vuốt ve mái tóc xoăn màu xanh của cô bé.
Tiểu Hoắc Tây vẫy cánh tay trắng mềm: "Trương Sùng Quang, cậu qua đây!”
Trương Sùng Quang từ từ đi qua.
Hoắc Tây để cậu nhóc sờ lên bụng Ôn Noãn, còn lén lút nói với cậu nhóc: “Trương Sùng Quang, cậu sắp làm anh trai rồi, có vui không?”
Trương Sùng Quang dán sát lên bụng của Ôn Noãn.
Ôn Noãn sờ đầu cậu nhóc.
Cậu nhóc cười, nhưng trong mắt lại có nước mắt, trong trí nhớ của cậu nhóc, bố mẹ cậu nhóc không ngừng cãi nhau, khi tuổi còn rất nhỏ, cậu nhóc đã phải mất mẹ, lâu lắm rồi cậu nhóc không được trải qua sự dịu dàng của phái nữ.
Trước giờ, Trương Sùng Quang chưa bao giờ nói với người bên cạnh mình rằng, điều cậu nhóc hy vọng nhất chính là vào ngày lễ ngày tết, cậu nhóc mong đợi chú Hoắc có thể mình tới nhà họ Hoắc ở vài ngày...
Ôn Noãn rất thông cảm cho cậu nhóc.