“Nhưng bây giờ như vậy, em không thể… Em không thể làm gì được! Giống như bây giờ em tỉnh lại, anh ấy không ở bên cạnh em, anh, thật ra em không còn sự lựa chọn nào khác nữa!”
…
Lục U cười chua chát, không nói gì thêm.
Cô chỉ nghiêng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nghĩ cô đã biết nên lựa chọn thế nào rồi!
Lục Thước sờ đầu cô, mỉm cười: “Em trưởng thành rồi, hãy tự quyết định.”
Anh ấy bảo Lục U ngủ, còn mình thì ngồi ghế sô pha nguyên một đêm.
Nhưng Lục U cũng không ngủ được.
Khi nhắm mắt lại, trong đầu cô toàn là dáng vẻ của Diệp Bạch lúc anh ôm cô gái đó, cô nghĩ, nếu anh thật sự vẫn quan tâm đến cuộc hôn nhân của họ… Ít nhất, khi cô tỉnh lại, anh nên giải thích với cô.
Nhưng, không hề có.
Sáng hôm sau, Lục U đã không còn vấn đề gì nữa, Lục Thước sắp xếp cho cô xuất viện.
Lục U chỉ ở một đêm nên cũng không phải dọn dẹp gì.
Cô ngồi trên ghế sô pha, gửi tin nhắn cho luật sư của mình, bảo anh ta lập một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Vừa gửi tin nhắn xong, đã có một cô gái xinh đẹp đứng trước cửa, chính là người tên Gina.
Một cái tên rất đáng châm chọc.
Con chó đó của Diệp Bạch cũng tên là Gina, hôm qua cô còn nói một cách hồn nhiên rằng cô muốn làm mẹ của Gina.
Lục U cảm thấy thật mỉa mai.
Cô gái trông đơn thuần lương thiện, xinh đẹp như Lục U của mười năm trước.
Thậm chí cô ta còn không tiến vào, chỉ đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi rất thích Diệp Bạch, tôi biết hai người không sống cùng nhau, nếu chị không yêu anh ấy thì có thể nhường anh ấy lại cho tôi không? Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”
Lục U chầm chậm đặt điện thoại xuống.
Cô gái này thật sự quá đơn thuần và thẳng thắn, khiến Lục U không thể mở miệng lên án cô ta một cách mạnh mẽ.
Cô cúi đầu suy nghĩ, cũng đúng.
Diệp Bạch đã nói với cô về chuyện ly thân khoảng hai năm, ở riêng hai năm chẳng phải là khúc nhạc dạo của chuyện ly hôn sao? Người ở bên ngoài khiêu khích ngay trước mặt cô cũng rất bình thường. Bởi vì Diệp Bạch quá tốt đẹp nên mới khiến cô gái phải lo được lo mất. Lục U miễn cưỡng mỉm cười: “Diệp Bạch đâu? Anh ấy đang ở đâu rồi?”
Diệp Bạch xuất hiện ở cửa.
Lục U nhìn chằm chằm anh, đôi mắt của cô ươn ướt, nhưng cô cố gắng không khóc òa.
Cô đã dùng hết sự kiên cường để nói với cô gái đó: “Xin lỗi! Bây giờ anh ấy vẫn là chồng tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy, được không?”
Cô gái xoay người lại thì nhìn thấy Diệp Bạch, cô ta giật mình, hơi hoảng sợ.
Diệp Bạch vỗ vai cô ta, dùng tiếng Anh bảo cô ta về phòng bệnh trước, Gina rất nghe lời anh.
Diệp Bạch nhìn cô ta rời đi rồi mới tiến vào phòng bệnh.
Thực ra lúc này, Lục Thước đã đến, anh ấy nhìn thấy Diệp Bạch, cũng nhìn thấy giọt nước mắt sắp rơi trong mắt Lục U. Nhưng anh ấy không vào, mà lựa chọn đứng hút thuốc trong lối đi nhỏ.
Anh ấy đã điều tra Gina, là con gái ông trùm dầu mỏ của một quốc gia nào đó.
Xem như là ân nhân cứu mạng của Diệp Bạch!
Trong phòng bệnh, Diệp Bạch nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh bình tĩnh nói: “Cô ấy là nhân viên của anh! Không liên quan tới chuyện ly thân của chúng ta!”
Lục U vẫn nhìn anh chằm chằm.
Một lúc sau, cô bước tới bên cửa sổ, trên cửa sổ có một hộp thuốc lá mà lúc tối Lục Thước đi ngủ đã lấy xuống, phía trên còn có một chiếc bật lửa đè lên.
Lục U rút ra một điếu thuốc từ trong đó, ngón tay châm lửa đầy run rẩy.
Cô đặt lên miệng, hút một hơi.
Cô không biết hút thuốc lá, thoáng chốc đã sặc đến mức chảy nước mắt… Một lát sau, cô nghiêng đầu mỉm cười: “Tôi chưa từng hút thứ này, hóa ra mùi vị khó chịu như vậy.”
Diệp Bạch vẫn nhìn cô.
Lục U dập điếu thuốc lá, cô ấn thật mạnh, giọng điệu hơi cứng ngắc: “Có phải cô ấy đang ở biệt thự kia đúng không? Ở chung với anh à? Hai người cùng nhau đi làm, cùng nhau tan làm mỗi ngày, thường nấu ăn dùng bữa như vợ chồng, thậm chí còn tản bộ cùng nhau vào buổi tối đúng không?”
Diệp Bạch khẽ cau mày: “Lục U!”
Trên người Lục U vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, cô khép chiếc áo vest lại, nở nụ cười yếu ớt: “Hai người còn nuôi một con chó tên là Gina! Diệp Bạch, khi con chó đó ngủ trên giường anh, anh gọi tên nó là Gina mà không thấy khó chịu sao?”
Diệp Bạch không phủ nhận.
Lục U rũ lông mày xuống, nhìn mũi chân một lúc lâu rồi mới nâng mắt nhìn anh.
Cô nói: “Diệp Bạch, chẳng phải anh để cho tôi suy nghĩ sao? Vậy bây giờ tôi nói cho anh, tôi không cần suy nghĩ nữa… Tôi không cần chúng ta phải tạm ly thân hai năm nữa, phức tạp như vậy làm gì chứ! Anh có người yêu mới, vậy tôi chúc phúc cho anh, chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, cũng không cần phải xem nhau như kẻ thù nhỉ, anh nghĩ sao?”
Nói tới đây, Lục U dừng một chút.
Cô khẽ mỉm cười: “Luật sư đang trên đường đến, sắp tới rồi, cũng đưa cả đơn ly hôn tới nữa! Ký vào cái ấy thì anh sẽ tự do ngay lập tức!”
Không phải cô không đau khổ, cô yêu Diệp Bạch, nhưng cô có thể làm gì đây?
Tình cảnh của cô quá thảm hại…
Cho nên, Diệp Bạch không thể nói lời anh muốn nói, vậy thì cứ để cô nói.
Diệp Bạch không thể nhắc đến chuyện ly hôn, vậy thì cứ để cô nhắc.
Nếu giữa họ nhất định phải có một kết cục, cô thà tiếc nuối còn hơn là oán hận…